Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 7: Chẳng ai làm gái trẻ được mãi, nhưng có thể làm gái già được hoài






Khang Nam kéo cái đầu nặng như chì vì say rượu và thân thể rỗng tuếch đi đến công ty, quãng đường này khiến cô cảm thấy mình như đang trải qua 9981 kiếp nạn trên đường thỉnh kinh, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Tới công ty, cô vừa ngồi xuống, Tiểu Vi đã lập tức mang tư liệu đã được sửa đổi mới nhất tới cho Khang Nam thực hiện giai đoạn nghiệm thu. Lúc đưa tư liệu sang, cô nàng không quên đá lông nheo với Khang Nam, đồng thời đặt một ly chocolate nóng lên bàn Khang Nam.

Nếu không nể tình cốc chocolate nóng này, Khang Nam đã ước gì mình có thể “diệt khẩu” Tiểu Vi ngay. Nhìn xấp tài liệu dày cộp trước mặt, Khang Nam đành phải thừa nhận, Tiểu Vi đúng là cô em chu đáo của lãnh đạo trên lĩnh vực công việc.

Thời trẻ Khang Nam cũng có thể như vậy, luôn luôn đặt công việc lên hàng đầu, lúc nào cũng có thể trợ giúp đỡ đần, ý thức phục vụ và khả năng quản lý thời gian đều rất đỉnh. Đừng nói say rượu, đang nhổ răng trên bệnh viện cô vẫn trả lời mail của khách được. Nhưng vào giờ phút này Khang Nam không khỏi thấy mình có tuổi rồi, sức khỏe không kham được nữa, sức mạnh mãi mãi “đánh không chết” đã lặng lẽ chậm rãi biến mất. Thi thoảng cô cảm thấy dù không kịp rep mail của khách cũng chả chết ai, chuyện gì mà chẳng giải quyết được, mình cứ đi chậm thôi cũng khá thoải mái. Nói cách khác, cô bắt đầu cảm thấy mình có thể giảng hòa với thế giới, cô cần đổi sang diện mạo mới phù hợp với bản thân mình.

Khang Nam uống một ngụm chocolate nóng, thấy tỉnh táo hơn một chút. Cô nhớ lại hồi sáng mình mặt dày sang nhà Lão Vương đón Lucky, tiện thể ăn hai chén cháo bát bảo vừa mới nấu xong. Lão Vương múc cháo vào bát, đặt một bên cho nguội bớt rồi mới để trước mặt Khang Nam. Khang Nam nghĩ bụng hình như lâu lắm rồi mình không được đối xử như thế, hồi còn bé lần nào cô bị ốm bố cô cũng nấu cháo cho cô trước khi đi làm. Bao giờ tan làm về nhà bố sẽ mang đào đóng hộp về, cô ăn đào đóng hộp xong là lại khỏe ngay. Có lẽ mấy năm nay Khang Nam quá thiếu thốn sự quan tâm như vậy, thi thoảng được người ta sưởi ấm cho mình, Khang Nam sẽ càng quý trọng điều ấy hơn.

Khang Nam thở dài, tập trung trí óc hữu hạn vào công việc, nhanh chóng chỉ ra vấn đề trong phương án mới, cũng như đưa ra cách sửa chữa cho nhóm mình.

Lão Triệu đi ngang qua phòng họp, nhìn họ một lúc qua cửa kính. Khi chạm mắt với Khang Nam, ông mỉm cười gật gật đầu. Xem ra đã qua ải của Lão Triệu, phần còn lại chỉ là tiến hành theo ý khách nữa thôi. Khang Nam nói thầm trong dạ: Cho bà đây một cuối năm yên ổn đi, xin đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Cuộc họp báo được tổ chức ở một phòng tranh ở quận Triều Dương. Khang Nam tới hội trường từ sáng sớm, vận một bộ đồ đen tuyền, quan sát Tiểu Vi và các đồng nghiệp tiến hành đâu vào đấy. Các phân đoạn đã được diễn tập từ trước, sản phẩm của khách hàng cũng được sắp xếp đúng chỗ, tất cả đều ổn thoả.

Khang Nam đã không nhớ nổi mình từng tham gia bao nhiêu hoạt động thế này, nhưng mỗi lần hoạt động cô vẫn thấy căng thẳng. Khi còn là tay mơ trong nghề, lần đầu tiên tổ chức hoạt động, cô nơm nớp lo sợ, cố gắng so đo phương án key visual với designer. Designer cực kì khinh thường, cong bàn tay tạo dáng hoa lan ngắt lời Khang Nam, khinh miệt nói với Khang Nam: “Tôi rất là không ưa thứ người như các cô, cái loại múa rìu qua mắt thợ. Cô làm sale, việc của cô là thuyết phục khách hàng, chứ không phải dạy dỗ thẩm mỹ của tôi.” Designer dứt lời thì quay ngoắt bỏ đi luôn. Câu nói này như những chiếc gai nhọn chui vào tim Khang Nam, bao nhiêu năm đã qua nhưng cô vẫn còn nhớ rõ nỗi đau này. Vậy nên cô vẫn luôn rất cố gắng học tập, vì cô rất sợ lời của desginer kia trở thành sự thật, mình bị người ta chỉ vào mũi nói là loại amateur.



(Hoa lan chỉ – dáng tay hoa lan)

Tiểu Vi chạy một mạch tới gần cô: “Chị Nam, Viên Phạm Phương tới rồi.”

Khang Nam chỉnh trang lại một chút, “Được, đón vào đi.”

Từ xa, cô đã thấy Viên Phạm Phương cầm một chiếc túi xách có logo hàng hiệu siêu to, uốn éo trong chiếc váy da hổ bó lấy từng đường cong cơ thể. Chị ta khoác thêm bên ngoài một chiếc áo màu chọi hẳn, nhìn rất bắt mắt giữa đám đông.

“Cưng à, vất vả rồi!” Giọng Viên Phạm Phương vọng đến từ xa tít, y như các cụ luyện giọng trong công viên. Giọng chị ta khiến nhiều người để ý, đúng là một bà chủ thích làm màu.

“Chị Phương tới rồi, hôm nay chị chói lóa quá.” Khang Nam có thói quen mào đầu, nhưng kiểu nịnh hót xã giao của cô vẫn có giới hạn cuối cùng, cô không kịp chuẩn bị tâm lý để khen bà chị này “đẹp” được.

“Chị Phương, bên em đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chị nghiệm thu lúc nào cũng được ạ.” Tiểu Vi cười ngọt ngào nói hết câu này, phất tay gọi một cậu bô giai tới, “Tiểu An, lát nữa cậu đi theo chị Phương, chị bận việc trong hậu trường, có chuyện gì cứ nói với chị nhé.”

Hành động này của Tiểu Vi làm Khang Nam vô cùng vừa lòng, cô nàng rất hiểu sức hút giữa những người khác phái, biết mình xinh sẽ không được lòng khách hàng, cô nàng bèn cố ý sắp xếp một cậu ngọt nước đi cùng khách. Dù có gì bất mãn, nhìn mặt đẹp cũng không xả tức ngay được.

Con người cứ phải nhìn mặt trước đã.

“Chỉ có bên em mới tổ chức được buổi triển lãm tiêu chuẩn thế này trong thời gian ngắn như thế, chị biết ngay chị lựa chọn không sai mà.” Viên Phạm Phương vui vẻ phây phây, nhìn lướt qua Tiểu An rồi quay đầu nói với Khang Nam.

“Sự tin tưởng của chị Phương là niềm vinh hạnh của em.” Khang Nam cười nói, cô nghĩ bụng Viên Phạm Phương bây giờ với kẻ lúc trước nghi ngờ họ đạo nhái đi tố cáo với Lão Triệu như hai người khác nhau vậy.

“Tiểu Nam à, bên chị còn một yêu cầu nhỏ, sếp của bên chị vừa gọi điện cho chị, muốn thêm gấp một bộ sản phẩm do designer nước ngoài thiết kế toàn bộ, mang tới ngay bây giờ. Em xem thử sắp xếp thế nào nhé, không được cướp đi sự nổi bật của các sản phẩm khác, nhưng không được đơn điệu quá lại mất mặt. Chị biết em nhất định làm được mà, đúng không?” Viên Phạm Phương vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm tay Khang Nam.

Mặt Khang Nam và Tiểu Vi gần như cứng đờ cùng một lúc, cuộc họp báo hôm nay đã sắp xếp hết theo những gì Viên Phạm Phương yêu cầu trước đó, sản phẩm được trưng bày đều đã quyết định từ sớm, có lý nào bảo tăng là tăng ngay?

Khang Nam nhìn theo mắt Viên Phạm Phương, cô quay đầu lại thì thấy nhân viên khuân một cái hộp giấy lớn cao hơn cả đầu người vào.

Vào lúc mấu chốt thế này, cự cãi nhau cũng chẳng có tác dụng gì, sản phẩm đã tới rồi, điều ấy có nghĩa là Viên Phạm Phương đã nghĩ kỹ sẽ làm như vậy từ lâu, chẳng thế thì làm gì có chuyện vừa nhận được lệnh sếp là sản phẩm đã tới ngay?

Khang Nam dường như có thể nghe được tiếng chửi má nó trong lòng Tiểu Vi. Cô sợ Tiểu Vi kích động, bèn cười, sai Tiểu An đưa Viên Phạm Phương đi thăm thú chỗ khác, mình thì tự nghĩ cách.

Còn chưa đến nửa giờ cho đến lúc hoạt động bắt đầu, Khang Nam nhìn giờ trên di động, trách cứ bản thân đã thiếu cảnh giác. Không ngờ mụ Viên Phạm Phương lại giở quẻ này, chẳng thể hiểu nổi mình đắc tội bà chị này chỗ nào. Vào lúc này, cô cảm thấy bộ vest mình mặc hơi chật, hơi khó thở. Cô bèn dứt khoát cởi phắt áo vest ngoài ra, chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt ôm trọn lấy dáng người cô. Cô hít sâu một hơi theo bản năng, lại chậm rãi thở ra, cảm thấy mình sắp phát nổ ngay bây giờ.

“Phải làm sao đây ạ, chị Nam?” Tiểu Vi cứ do dự mãi, cô nàng biết rõ lúc này Khang Nam đang rất phiền não, nhưng vẫn không nín được hỏi.

“Món đồ kia to cỡ nào?” Khang Nam hỏi.

“Vừa cho nhân viên đo đạc rồi, nếu bày ngay bây giờ thì chắc chắn không đủ chỗ, trừ phi bỏ vị trí của một sản phẩm đi.” Tiểu Vi nói.

“Không thể bỏ được. Để chị hỏi chủ mặt bằng xem có xin thêm một phòng nữa được không. Chị còn nhớ lúc bố trí sân bãi hôm qua, đằng sau còn có một cánh cửa bị khóa. Phòng bên cạnh dùng làm gì, có mượn được không?” Khang Nam bình tĩnh nói.

Tiểu Vi nghe xong thì chạy như bay đi, chưa đến 2 phút sau đã trở lại, “Hỏi rồi ạ, kế bên là phòng vẽ tranh, do tư nhân thuê, phải được sự đồng ý của chủ phòng  tranh cơ ạ.”

“Vậy đi hỏi chủ phòng vẽ đi!” Khang Nam dường như đã thấy được hy vọng.

“Không liên hệ được với chủ phòng vẽ ạ, sắp đến giờ bắt đầu rồi, không kịp nữa ạ.” Tiểu Vi cau mày, giậm chân vì căng thẳng.

Khi Khang Nam đang hết đường xoay xở, cô nghe thấy tiếng chó sủa từ đàng xa. Cô nhìn theo tiếng, đối diện cổng lớn, Gấu Bự thần kỳ xuất hiện, gâu về phía cô. Cô lại ngẩng đầu, Lão Vương đứng đằng sau Gấu Bự.

Khang Nam sải bước đi tới, “Lão Vương, sao anh lại tìm được tới đây, chó nhà em lại mở cửa à? Chó lạc rồi sao?”

Gấu Bự kích động định đứng lên chào hỏi Khang Nam, bị Lão Vương đè lại, “Yên nào!” Gấu Bự ngoan ngoãn ngồi xuống. “Không có việc gì, chó cũng không sao, tôi tới đây làm, phòng làm việc của tôi ở đây.”

“Phòng làm việc của anh ở đây à?” Ngọn lửa hi vọng lập tức bùng lên trong lòng Khang Nam.

“Đúng vậy.”

“Chẳng lẽ là ở ngay cạnh phòng triển lãm này?” Khang Nam cố hết sức khống chế âm lượng của mình, nhưng giọng cô vẫn vống lên không ít.

“Đúng vậy.” Lão Vương ngoan ngoãn như một cậu học sinh tiểu học, anh cào cào gáy, trông hơi đáng yêu.

“Quá tuyệt vời! Anh cho chúng em mượn dùng nhé?” Khang Nam bất chấp sự ngang ngược và kém lịch sự của mình.

“Giang hồ cần cứu trợ, anh hàng xóm ơi, xong việc chị Nam sẽ hậu tạ đấy ạ!” Tiểu Vi chắp tay trước ngực, khẩn cầu nhìn Lão Vương.

“Ồ, mời em cứ dùng.” Lão Vương đồng ý ngay tắp lự.

Khang Nam nhận chìa khóa mà Lão Vương đưa, sắp xếp người bố trí lại phòng nhanh như chớp.

Lão Vương nhìn bóng dáng bận rộn của Khang Nam. Anh cười cười, dắt Gấu Bự bỏ đi.

Buổi lễ này thuận lợi lạ thường, ngày hôm nay kết thúc một cách viên mãn, Khang Nam miễn cưỡng qua được ải này. Sau khi tiễn Viên Phạm Phương và một đám “thượng đế” đi, cô nhớ tới Lão Vương vẫn ngồi chờ hoạt động kết thúc nãy giờ ở quán cà phê gần đó, cô vội vàng dặn dò Tiểu Vi kết thúc công việc rồi xoay người đi ra ngoài.

Lão Vương đúng là cọng rơm cứu mạng trong thời khắc quyết định, Khang Nam lại nợ Lão Vương lần này. Cô thầm tính toán phải làm sao mới có thể thực hiện lời hứa “chắc chắn sẽ hậu tạ” kia.

Lão Vương lái xe, Khang Nam ngồi ở ghế phụ, Gấu Bự ngồi ở hàng ghế sau, thò đầu lên trước dựa vào vai Lão Vương. Lần trước ngồi trong xe Lão Vương, Khang Nam còn khóc sướt mướt, bây giờ cô đã trưng vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu khác hoàn toàn, chứa chan thành ý biết ơn Lão Vương vì đã giúp mình.

“Em không biết phải cảm ơn anh thế nào bây giờ, cứ làm phiền anh liên tục thế này.” Khang Nam nói vậy cũng là thật lòng, từ nhỏ đến lớn ngoài bố mẹ ra thì cô chưa từng bắt vạ ai nhiều như thế.

“Đúng vậy, phiền thật.” Lão Vương dường như nở một nụ cười nhẹ.

Nhắc mới nhớ, Lão Vương trông có chút dấu ấn thời gian, nhưng khi anh cười, mắt anh híp lại, mấy vết nhăn ở đuôi mắt lại tăng thêm vẻ hiền lành của anh, hàm răng trắng cũng rất bắt mắt. Khang Nam nhớ tới lời thoại của bố một nha sĩ trong phim 《 Vân thủy dao 》: Người có hàm răng đẹp thì có tấm lòng đẹp.

(Vân thủy dao:  (The knot) là một phim tình cảm lãng mạn của Trung Quốc được sản xuất vào năm 2006 do Doãn Lực đạo diễn, với dàn diễn viên chính gồm Trần Khôn, Từ Nhược Tuyên, và Lý Băng Băng.)

Khang Nam không dám ngắm lâu, vội đưa mắt về, cô cũng không biết vì sao mình lại thẹn thùng trước người tích chữ như vàng ít khi nói cười này. Cô rất sợ Lão Vương sẽ nhắc đến chuyện cô say rượu, chỉ muốn tìm đề tài khác cho nhanh để không khí bớt xấu hổ. Cô đang nghĩ ngợi dở, Lão Vương đã mở miệng trước, “Tiểu Khâu bảo muốn tổ chức cho mọi người đưa mấy bé cún đi leo núi ở Thuận Nghĩa vào cuối tuần này. Em có rảnh không?”

“Được ạ!” Khang Nam ý thức được mình trả lời hơi nhanh, Lão Vương còn chưa nói xong mình đã đồng ý ngay rồi. Như vậy hơi bị tươm tướp, cô vội vàng nói thêm một câu, “Mấy khi có ngày cuối tuần, ra ngoài chơi cũng tốt.”

Nói thật, nếu không phải vì nuôi chó, với nguyên tắc sống “Cuối tuần thà chết chứ không ra khỏi cửa” của Khang Nam, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý với hoạt động tập thể kiểu này.

“Vậy thì tốt.” Lão Vương vẫn cười tủm tỉm nói.

“Lão Vương, thế hôm nay anh không mở phòng tranh có sao không ạ?” Khang Nam thấy Lão Vương luôn có vẻ nhàn nhã tự tại thì không nhịn được mà hỏi anh.

“Không sao, dù sao hôm nay cũng không có chuyện quan trọng gì.”

“Trước đây em nghe Tiểu Khâu nói anh là nhà nghệ thuật, em còn tưởng cậu ấy nói giỡn, ai ngờ anh là nhà nghệ thuật thật.” Khang Nam muốn mượn cơ hội này khen Lão Vương một tí, như vậy lòng cô cũng dễ chịu hơn.

“Nói quá rồi, không có tài năng, không lên được tới chức “nhà”. Em nghĩ nghề nghiệp của tôi là gì?”

“Dân thất nghiệp lang thang.” Khang Nam nói xong mới ý thức được mình nói không lựa lời. Nãy còn định khen người ta cơ mà, sao lại xổ toẹt mất rồi, cô lập tức nói thêm, “Ý em là, em thấy anh suốt ngày bận rộn giúp đỡ mọi người, ở đâu có khó ở đó có anh, em còn tưởng công việc của anh là lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui.”

“Nghề mà em nói tới là siêu nhân. Công việc rất quan trọng, nó mang đến cảm giác thành tựu và sự thỏa mãn về mặt vật chất. Nhưng cách sống là của mình, có bận mấy cũng phải giữ lại không gian cho riêng mình, hạnh phúc và tự do là những thứ quý giá nhất.” Lão Vương trả lời có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại đâm trúng tim Khang Nam.

Hai chữ “cách sống” này lâu lắm rồi không xuất hiện trong từ điển của Khang Nam, ngoài công việc, thì đời sống của cô chỉ có nằm nhà, xem phim, đọc sách, phạm vi hoạt động không vượt quá 5 mét.

Chỗ mâu thuẫn nhất ở con người Khang Nam chính là cô luôn biết mình muốn gì, nhưng cô thật ra chưa bao giờ có được nó.

Sau màn thảo luận nhiệt liệt trong nhóm “Hội bạn chó má”, buổi dã ngoại quy mô lớn đầu tiên của hội nuôi chó được lên lịch tổ chức vào thứ Bảy.

Khang Nam giải quyết xong cuộc họp báo khó khăn thì khó lắm mới có dịp thấy nhẹ nhõm cả người. Cô mặc áo gió màu đen, quần thể thao, tròng lên người Lucky dây dắt và dây móc trùng màu, cả chủ lẫn chó đều cực kỳ hưng phấn.

Tiểu Khâu lái xe đưa gia đình bốn người nhà Tiểu Hồng, Tiểu Bạch đi; hai chị em Vương Tâm Ngọc, Lãnh Hàm tự lái xe; Lão Vương và Khang Nam được tự động chia về một xe. Ba chiếc xe, bảy người, sáu con chó, vui vẻ nói cười, đi thẳng về hướng Đông, tới một chân núi vào đó ở Thuận Nghĩa.

Dãy núi chạy dài, màu sắc hình dáng rõ ràng, khiến người ta thấy thích khung cảnh mùa Đông.

Vừa xuống xe, cả đám chó bắt đầu ríu rít tụ tập với nhau. Những chú cún luôn bị nhốt trong nhà cao tầng rốt cuộc cũng có thể nhặng xị vui đùa ầm ĩ. Vào giờ phút này, trời đất rộng lớn là của chó ta.

“Chúng ta lên núi thì sẽ có nhà nông dân, buổi trưa có thể ăn ở đấy, chó cũng chạy chơi bên ấy được!” Tiểu Khâu chỉ một vị trí trên núi, mọi người cùng nhau xuất phát.

Tiểu Khâu đi trước mở đường, chú chó Caesar đen trũi uy phong lẫm liệt bước đi, trông như đi tuần núi vậy. Tiểu Bạch và Tiểu Hồng mỗi người dắt một con chó, anh chạy em đuổi theo sát sau Tiểu Khâu và Caesar. Vương Tâm Ngọc và Lãnh Hàm vừa đi vừa chơi bóng với Bella, cực kỳ vui vẻ. Chỉ có Lão Vương và Khang Nam đi cuối đội như hai cụ già.

Thái độ cơ bản của Khang Nam đối với tất cả các môn thể thao bao gồm cả leo núi chỉ có 7 chữ đơn giản —— “Có thua cũng không được kém sang”, trang bị lúc nào cũng phải khủng nhất đội, sống theo kiểu trọng hình thức. Cho nên khi nhìn từ xa, chỉ mình Khang Nam đeo một cái balo to đùng leo núi giữa dòng người. Thấy mọi người đều mặc nhẹ nhàng thoải mái, Khang Nam tự thấy hơi hối hận vì đã đeo quả túi hầm hố thế này, nhưng cô lại không thể nói ra, dù gì cung Sư Tử cũng sĩ diện. Cô chỉ có thể cắn răng kiên trì, tự bắt mình chịu khổ vác nặng.

Giống như hồi nhỏ cô kiên quyết không mặc quần nhung vào mùa thu, cứ chắc mẩm chỉ cần mình không nói ra thì không ai biết là mình lạnh.

Nhóm người vững vàng lên núi, Tiểu Khâu hô to từ đằng trước: “Mọi người chú ý dưới chân, chỗ này có lạch ngòi, chó bé thì bế lên nhé.”

Tiểu Bạch, Tiểu Hồng nghe lời bế chó vào lòng. Mọi người đều ăn ý bước chậm lại.

Mặt trên của con lạch đã kết một lớp băng mỏng, Khang Nam thấy con lạch có vẻ hơi sâu thì cẩn thận đứng lại. Cô tính toán phải dùng bao nhiêu sức thì mới có thể nhảy phát qua bờ bên kia luôn. Vì đuổi theo các bạn chó đi trước, Lucky hưng phấn nhảy lên, nhảy sang bờ bên kia. Nó quay đầu lại nhìn Khang Nam, như thể cổ vũ.

Khang Nam thầm đếm “1, 2, 3, đi!” trong lòng.

Một chân của cô thành công đáp tới bờ bên kia, nhưng cô vừa nâng chân còn lại lên thì bất ngờ bị balo kéo trọng tâm về đằng sau. Chân trước của cô trượt một cái, tiếng gào cắt qua khe núi, cả người cô ngã vào con lạch.

Ngay trong khoảnh khắc ngã vào lạch, Khang Nam đã lý trí buông dây dắt chó ra, tránh kéo cả Lucky xuống lạch. Hành động đó tựa như sức mạnh của tình mẹ, thật là cảm động làm sao.

Quá trình ngã rất nhanh, nhưng trong ý thức của Khang Nam thì lại biến thành cảnh quay chậm, cô nghĩ thầm “Bà đây từng trải qua sóng to gió lớn, vậy mà lại lật thuyền trong mương”. Nhưng hiện thực đã không thể xoay chuyển được nữa, cô chỉ mong mình không đập mặt xuống đất đầu tiên.

Ngay khi cô chuẩn bị chấm đất, một bóng người nhảy xuống từ phía sau, xách cả người cô lên.

Lúc hoàn hồn, cô thấy một chân mình đã đạp vỡ miếng băng mỏng, ngâm trong dòng nước lạnh băng. Chiếc mũ áo gió của cô được Lão Vương xách lên rõ cao, nên cô chưa đến mức ngấm nước cả người. Lão Vương đỡ cô từ đằng sau, toàn bộ trọng tâm cơ thể của cô đều đè lên ngực Lão Vương, động tác của hai người hơi giống đang dạy nhau chơi golf, vô cùng buồn cười.

Mọi người nghe thấy tiếng hét thì tất tả chạy về trợ giúp. Lucky đang kinh hãi và Gấu Bự sốt ruột muốn cứu chủ kêu gấu gấu với con lạch, làm bọn chó còn lại cũng gâu theo. Cảnh tượng này thật sự quá buồn cười, Tiểu Khâu không nhịn được phải bật cười, mọi người cũng cười ha ha theo. Bỗng nhiên, dường như cả khe núi đều vang lên tiếng cười “gà bay chó sủa”.

Tiểu Khâu và Tiểu Bạch còn chưa cười đủ vẫn còn nhân tính, họ đứng bên bờ lạch, duỗi tay hợp lực kéo Khang Nam và Lão Vương lên. Tiểu Hồng cũng vội chạy tới xem thử Khang Nam có bị thương không.

“Chị Nam, chị không sao chứ, sao chị lại nhảy sông thế này?” Tiểu Hồng vừa xem chân Khang Nam vừa quan tâm hỏi.

“Chân không sao chứ? Hình như ống quần chị cũng bị cành cây rớt trong lạch sượt phải.” Vương Tâm Ngọc và Lãnh Hàm cũng đi tới hỏi.

“Không sao! Không sao! Không ngã, quần không sao.” Khang Nam xấu hổ chết lên được.

Lần cuối Khang Nam bị ngã là lúc vào phòng nước múc nước thời còn đại học. Mùa Đông nền trơn, cô ngã dập mông, quăng tít cái ấm đựng đầy nước sôi ra ngoài. Sau khi vẽ một đường parabol hoàn hảo, ấm nước nện “Xoảng” một cái tan tành trên mặt đất, khiến cậu trai đằng sau cô chú ý. Cậu này vội tới nâng cô dậy, Khang Nam cảm thấy thật sự quá mất mặt, động tác đầu tiên không phải là dựa tay nam sinh đứng dậy, mà là kéo hẳn chiếc mũ đan len trên đầu xuống, che kín hết mặt đi, có chết cũng không thể để người khác biết ai đã bị té ngã.

“Lão Vương từng tập võ hả, thế võ kia bảo là của Thành Long em cũng tin.” Tiểu Khâu cười rớt nước mắt.

“Anh không sao chứ?” Khang Nam quan tâm hỏi Lão Vương.

“Không sao, nhưng giày ướt rồi.” Lão Vương nhìn chân mình.

Lúc này Khang Nam mới thấy hai chân Lão Vương đều giẫm vào nước đá trong lạch vì cứu mình.

“Chị Nam, chị xem thử cổ chân với cẳng chân có bị xây xước không?” Tiểu Hồng nói.

Khang Nam cúi đầu xem, xắn ống quần thể thao lên. Thấy hai vết xước ở cổ chân mình, lúc này cô mới thấy nhâm nhẩm đau. “Bị cành cây quẹt vào, không đáng ngại.”

“Mọi người cứ leo trước đi, chúng ta còn chưa đi xa lắm, anh và Khang Nam quay lại xe, trong xe anh có hòm thuốc nhỏ. Tụi anh thay giày rồi lên căn nhà kia tìm mọi người.” Lão Vương nói với mọi người.

“Được, để bọn em dắt Lucky và Gấu Bự lên trước, mình hai người đi có sao không?” Tiểu Khâu nói.

“Tôi không sao, em thì sao?” Lão Vương quay đầu lại hỏi Khang Nam.

“Em cũng đi được.” Khang Nam cử động mấy cái tại chỗ.

“Vậy chúng ta quay lại đã, để chân ướt dễ sinh bệnh.” Lão Vương quan tâm nói.

“Vậy quyết định thế nhé, hai anh chị cẩn thận một chút, lát nữa chúng ta tập hợp ở trang trại, lúc nào cần cứ gọi điện ha.” Tiểu Khâu nói xong thì lưu luyến đưa những người khác và Lucky với Gấu Bự cùng leo lên núi.

Lão Vương kéo tay áo Khang Nam, cẩn thận đi xuống chân núi.

“Em cõng gì trong túi đấy, đưa tôi đi!” Chưa đi được mấy bước, Lão Vương đột nhiên mở miệng hỏi Khang Nam.

“Hả? Mấy đồ dùng trên núi, đồ ăn vặt cho chó, đồ chơi và đồ ăn vặt mua cho mọi người, với cả dụng cụ ăn uống linh tinh ấy mà.” Khang Nam hơi ngượng ngùng nói, tới giờ cô mới phát hiện trong túi mình chẳng có thứ gì hữu dụng trong thời khắc mấu chốt này.

Lão Vương cười cười, duỗi tay qua, nói: “Bỏ túi ra, đưa tôi đi.”

Cái balo to đùng ép đau vai Khang Nam từ lâu rồi, đường xuống núi cũng không dễ đi, nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Không sao, không nặng, em đeo được.”

“Không nặng thì sao em lại mất thăng bằng? Đưa tôi đi!”

Khang Nam nở một nụ cười xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự, thật ra bây giờ chẳng cần cố đấm ăn xôi làm gì, nhưng cô vẫn không nhận thua, “Em đủ sức mà, chỉ tại chân không vững thôi.” Nhưng giọng cô lại không có chút tự tin nào.

Lão Vương cười, “cướp” chiếc balo trên vai Khang Nam xuống, đeo lên vai mình. Anh thản nhiên xốc nó một chút, “Ừ, không nặng, không nặng dạng vừa đâu.”

Khang Nam bị vạch trần tại chỗ thì đỏ lựng mặt lên.

Khang Nam đi giữa rừng cây, được Lão Vương kéo theo thế này, cô hơi thẫn thờ, nhớ tới tiểu thuyết 《 Chuyện Tình Cây Táo Gai 》. Lão Ba và Tĩnh Thu cũng đi trong núi thế này, điểm khác biệt là họ nắm một cành cây, khoảng cách không gần không xa, vừa đủ. Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao mặt Khang Nam hơi nóng lên.

(Chuyện Tình Cây Táo Gai là phim điện ảnh dựng theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ai Mễ kể về tình yêu trong sáng giữa một cô học sinh thành phố xuống nông thôn để đi cải tạo tư tưởng với một chàng thanh niên tri thức làm ở Cục mỏ địa chất trong thời kỳ Cách mạng Văn Hóa.)

Hai người rốt cuộc cũng về tới xe của Lão Vương. Lão Vương lấy hộp thuốc, Khang Nam ngượng ngùng cởi đôi giày đẫm nước ra, xắn ống quần lên, để lộ chỗ bị thương. Da cô vốn đã trắng nõn, nên mấy vết thương trông càng đỏ hơn.

Lão Vương lấy cồn sát trùng ra khỏi hộp thuốc, chậm thuốc đỏ. Bất chấp chân mình còn ướt, anh ngồi xổm trên mặt đất, xử lý miệng vết thương cho Khang Nam thật cẩn thận.

“Để em tự làm!” Khang Nam sao lại có thể vô liêm sỉ để Lão Vương xử lý vết thương hộ cô được chứ, cô thực sự đã mất hết mặt mũi trước Lão Vương.

“Tôi làm cho, tôi mát tay lắm, những vết thương ngoài da của Gấu Bự toàn là tôi sơ cứu đấy.” Lão Vương chậm rãi nói.



Khang Nam nghe vậy thì sửng sốt lắm, sơ cứu vết thương cho Gấu Bự cơ à? “Anh chuẩn bị hộp thuốc này cho Gấu Bự sao?” Khang Nam hỏi.

“Giỡn thôi, tôi cố tình mang theo đấy, để nhỡ có ai bị thương còn dùng, nào ngờ phải dùng thật.” Lão Vương cười nói.

Khang Nam không nhiều lời nữa, sợ mình lại lỡ miệng. Tâm trạng cô bây giờ cực kì khúm núm, chỉ ước mình biến thành người vô hình ngay.

Lão Vương quả thật không nói sai, anh sơ cứu rất cẩn thận, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên Khang Nam để ý thấy lông mày của Lão Vương rất đậm, lông mi cũng rất dài. Hồi trẻ anh nhất định là một anh chàng rất điển trai. Khang Nam nghĩ vậy, cảm thấy mình hơi độc miệng, Lão Vương bây giờ cũng chưa đến mức già. Cô không dám nhìn thêm, sợ lát nữa Lão Vương ngẩng đầu lại đụng phải mắt cô. Cũng không rõ tại sao, mấy lần trước cô nhìn lén Lão Vương thì toàn bị Lão Vương phát hiện, nên bây giờ cô hơi chột dạ.

Cô chỉ nhìn vết thương của mình, ngắm ngón tay Lão Vương. Ngón tay của Lão Vương thon dài, không hổ là tay của họa sĩ, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay đẹp và sạch sẽ.

Cảnh tượng này khiến Khang Nam cảm thấy hình như mình đã từng trải qua. Chắc chắn Khang Nam đã từng gặp tình cảnh tương tự, cô cố gắng nhớ lại, lúc nào ấy nhỉ?

Đúng rồi, vào tiết thể dục hồi lớp 8, thi chạy tiếp sức, Khang Nam là người nhận gậy cuối cùng. Kẻ luôn thiếu tế bào vận động là cô vấp chân trái vào chân phải, cứng đờ trên không rồi lặng lẽ ngã đùng ra đất. Cây gậy tiếp sức trong tay cô bị văng ra thật xa, cô nằm sấp trên đất mà khóc. Giáo viên thể dục thực tập vừa mới vào trường nâng cô dậy, đưa cô ngồi xuống bậc thang. Thầy giáo thực tập là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp từ trường Thể Dục Thể Thao. Thầy lấy mấy miếng băng cá nhân ra khỏi túi, cẩn thận xé chúng, dán lên vết thương của cô. Cũng ở góc độ thế này, cũng là một đôi tay sạch sẽ đẹp đẽ như thế.

Trong khoảng khắc ấy, trái tim thiếu nữ của cô nở bung, một chú bướm tung bay.

Về sau ấn tượng đầu tiên của Khang Nam với đàn ông không phải là mặt, mà là tay, đây là bí mật nhỏ của riêng mình cô.

Khang Nam vô tình đỏ mặt, cô hoàn toàn không nhận ra đến tuổi này mà cô còn bất giác để lộ vẻ thẹn thùng thiếu nữ.

Lão Vương thoa nước thuốc cho cô xong, ngẩng đầu nói: “Được rồi, em bị ướt một bên chân nhỉ, phải làm sao đây?”

Lời của Lão Vương kéo Khang Nam về hiện thực, cô ý thức được mình đã lặn hơi xa, bèn vội trả lời: “À, còn may ạ, giày không thấm nước, nước không vào giày nhiều lắm. Giày của anh ướt cả rồi nhỉ?”

Lão Vương nói: “Ừ, tôi tự xử lý xem sao, em chờ một lát nhé.” Nói xong, Lão Vương mở cốp xe ra, lấy một chiếc túi, thay giày và tất mới chỉ trong chốc lát, đi về phía cô.

“May ghê, tôi chơi bóng nên chuẩn bị sẵn giày và tất. Ở đây có một đôi tất mới, tất của nam, em có chê không?” Lão Vương nói, đưa cho cô một đôi tất thể thao nam mới tinh còn chưa bóc vỏ.

Khang Nam nhận lấy, không biết nên trả lời thế nào. Tình hình hiện tại nằm ngoài kinh nghiệm xã giao của cô. Một người đàn ông đưa cho cô một đôi tất nam, hỏi cô có ghét có chê không.

Lão Vương nhận thức được sự xấu hổ của Khang Nam, cười nói: “Đeo trong giày không ai thấy, nhưng có thoải mái không chỉ mình em biết thôi.”

Khang Nam cảm thấy rất có lý, lúc cần thiết mình cũng nên bớt hình thức đi. Cô đáp lại Lão Vương bằng một nụ cười, nhận lấy đôi tất, “Cảm ơn Lão Vương. “

Hai người đã chỉnh đốn xong xuôi lại xuất phát lần nữa, một trước một sau lên núi. Lão Vương xuất phát trước, đưa cho cô một cành cây bóng loáng, “Nắm chặt nhé, kẻo lại ngã.”

Khang Nam chậm rãi cầm cành cây, nắm chặt, đi theo sau Lão Vương.

Đoạn nắm cành trong 《 Chuyện tình cây táo gai 》 bỗng dưng hóa thành thật từ mộng ảo, Lão Vương rốt cuộc là thần tiên phương nào mà lại nghe được tiếng lòng của Khang Nam nhỉ? Khang Nam yên lặng cúi đầu, không ai phát hiện mặt cô đỏ ửng, tựa như một thiếu nữ tình vừa chớm nở.



(Cảnh từ phim “Chuyện tình cây táo gai” do Đậu Kiêu và Châu Đông Vũ đóng chính, Trương Nghệ Mưu đạo diễn)

Sau khi Lão Vương anh hùng cứu mỹ nhân, cảm giác “ghét bỏ” trước đây mà Khang Nam dành cho anh hoàn toàn biến mất, nếu nói chuẩn ra thì trước giờ cô chưa từng ghét anh. Khang Nam nằm trên sofa ngẫm ngợi, cảm giác của mình với Lão Vương rốt cuộc là gì nhỉ? Một người bình thường gặp phải một người như thế và những chuyện như vậy thì sẽ có phản ứng gì đây? Lúc này Lucky bò tới cạnh cô, nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe, dường như có chuyện muốn nói.



“Con cảm thấy thế nào? Lão Vương là kiểu người gì nhỉ? Con phải khách quan vào nhé, đừng vì ăn thức ăn chó nhà người ta, làm con dâu cho người ta thì đánh giá anh ấy bất công nhé. Mẹ vẫn là mẹ con đấy, con nói đúng lương tâm đi!” Khang Nam nâng đầu Lucky bằng cả hai tay, rất là nghiêm túc.

Lucky vươn lưỡi liếm tay Khang Nam, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này.

“Con cũng không nói được đúng không? Ngoài ăn uống ị tè, con còn biết làm gì nữa đây?” Khang Nam nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu Lucky.

Lucky nghiêng nghiêng đầu, gâu một tiếng với Khang Nam, vỗ vỗ tay Khang Nam bằng móng, dường như đang phản đối: “Con còn biết cắn giày cao gót và son môi, còn biết mở cửa đi thang máy”, sau đó nó chạy đi ăn thức ăn chó nhanh như chớp với vẻ mặt khinh thường.



Khang Nam đột nhiên ý thức được mình khôi hài ghê. Từ khi nuôi chó, rảnh ra là mình lại nói chuyện với chó, như thể không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào giữa người với chó. Có lẽ vốn mình chỉ tự nói cho mình nghe thôi, nhưng nể mặt con chó nên để nó nghe cùng.

Lucky ăn thức ăn cho chó xong thì vui vẻ xoay vòng đuổi theo đuôi mình. Nó đụng vào kệ sách, một quyển sách nhỏ rớt xuống từ kệ. Khang Nam đi qua nhặt lên. Đó là một quyển nhật ký hồi cấp 2 của cô, bìa sổ dán giấy có hình Tôn Yến Tư, Trần Dịch Tấn. Cô mở trang đầu tiên ra, trang giấy đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng như trước. Một dòng lời bài hát được viết bằng nét mực sặc sỡ: “Đôi khi tình yêu là một ánh nhìn, xua đuổi tất cả buồn khổ. Anh đã giúp em nhớ ra em không chỉ có một mình. Có anh rồi thì điều gì cũng thành khả thi, bởi vì đôi mình tin tưởng nhau, tình yêu đích thực thì không cần phải bảo đảm.”

Bài hát này tên là 《 Ánh nhìn 》, từ album 《Leave》 của Tôn Yến Tư. Khang Nam còn nhớ đây là bài thứ 2 của B side, không rõ tại sao cô lại chép lời bài hát này vào.





(Tôn Yến Tư (trái) và Trần Dịch Tấn (phải), hai ca sĩ nổi tiếng.)

(Bài hát “Ánh nhìn” của Tôn Yến Tư. Link nghe)

Có lẽ vận mệnh luôn biết cách chỉ lối soi đường, hồi 20 tuổi, cô đã nghe hết những bài hát chủ đề hát cho thiếu nữ trên A side. Bây giờ qua 30 tuổi, khi bài hát không trên phần chính cất lên, cô của hiện tại không còn kiêu căng ngạo mạn, không còn ôm những ảo tưởng phi thực tế, lần này có kiên nhẫn nghe được ý nghĩa của lời ca.

Cũng tốt, chẳng ai làm gái trẻ được mãi, nhưng có thể làm gái già được hoài.

[HẾT CHƯƠNG 7]