Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 11: Cô biết chúng sao?




Hôm nay, Nguyên Anh không cần phải phiền phức đến trường quay nữa. Bộ phim đã quay xong. Cô cũng có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng người khác nào sẽ để kẻ ti tiện, vô sỉ như cô yên ổn chứ.

..................................

- Nguyên Anh, cậu tới rồi. - Tuyết Tình ngồi trên giường. Vừa thấy Nguyên Anh tới liền cười.

Nguyên Anh gật đầu, trên mặt liền hiện ra vẻ lo lắng. Không hiểu sao đến hiện tại cả Quân Dương còn cảm thấy nó giả dối.

- Xin lỗi, Tuyết Tình. Lẽ ra tớ nên ở cạnh cậu.

- Haha, không sao đâu. Cậu cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra mà.

Tước Phong dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Nguyên Anh giả nhân giả nghĩa. Hắn chỉ hận không phơi bày được lớp mặt giả dối đó ra. Suy cho cùng, hắn vẫn là sợ Tuyết Tình bị tổn thương. Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.

Nguyên Anh một chút cũng không thèm để ý. Cô mà quan tâm cái nhìn của bọn họ sao? Không bao giờ.

Nguyên Anh đi dạo quanh nhà Tuyết Tình một chút. Chợt đi qua một căn phòng. Nguyên Anh dừng lại. Cô nhìn thấy rất nhiều loại đàn cổ như đàn tranh, đàn bầu, đàn đáy, cổ cầm, đàn hồ, đàn nguyệt, đàn tì bà, đàn tứ, đàn tam thập lục... Bên cạnh còn có rất nhiều nhạc cụ cổ khác như tiêu, sáo, mõ, phách, song lang, sinh tiền...

Không hiểu sao thật sâu trong nội tâm cô cảm thấy thật quen thuộc. Nhất là vô đề cầm (đàn đáy). Chính là kiếp trước ở thanh lâu làm việc, ca vũ, cầm kì thi họa đều ngày ngày phải biểu diễn ra.

Vốn xuất thân thương gia, làm buôn bán là chính. Nhưng khi đó vẫn được cho học nữ công gia chánh, cầm kì thi họa. Phụ mẫu đều tận lực bồi tài nàng trở thành đệ nhất nữ tử, kiếm được một trượng phu tốt, yên ổn một đời. Nhưng đâu ngờ kết quả cuối cùng nàng lại ti bỉ, hèn mọn, thấp kém như vậy.

Hầu hết các loại đàn ở đây, kiếp trước Nguyên Anh đều đã từng học qua. Nhưng thân thuộc nhất hẳn là tỳ bà cùng vô đề cầm.

Quân Dương cũng khá thích bộ sưu tầm nhạc cụ cổ này. Bình thường cậu đều hay ghé qua xem một chút. Hôm nay trùng hợp đến đã thấy Nguyên Anh đang đứng ở đó, ánh nhìn những cây đàn có vẻ rất quen thuộc cùng yêu thích, còn xen lẫn chút bi thương thì có chút ngạc nhiên hỏi:

- Cô biết mấy loại nhạc cụ này sao?

- Không. Chỉ là tùy tiện xem thử một chút thôi.

- Nếu vậy hẳn cô cũng yêu âm nhạc nhỉ? Vì những người nhìn nhạc cụ cổ như vậy không ai không có một chút thể ngộ với nhạc. Chả bù cho Tuyết Tình. Cô ấy chả có khiếu âm nhạc gì cả. Nhưng lại rất thích hát.

Quân Dương nói, đến mắt cũng muốn mỉm cười. Đây chính là yêu thương.

- Cô có thể chơi thử một bản không? - Quân Dương hỏi.

Cậu thật sự tò mò. Không biết cô gái này có thể chơi ra thể loại nhạc gì. Nhìn bàn tay có chút thô ráp kia không có vẻ gì là từng học đàn, nhưng ánh mắt lại không biết nói dối. Thật sự càng nghĩ càng thấy thú vị.

Nguyên Anh vẫn không rời mắt khỏi vô đề cầm, khẽ nhắm mắt nhẹ giọng:

- Không cần. Tôi không biết.

Minh Hạo cũng không biết từ đâu đi đến. Nói thẳng ra hắn ngầm đi theo Nguyên Anh từ đầu rồi. Bởi hắn không an tâm. Hắn sợ Nguyên Anh làm ra cái gì đó bất lợi cho Tuyết Tình. Lúc này hắn đột nhiên bước ra lên tiếng:

- Tôi sẽ trả tiền. Cô cứ chơi thử đi.

Nguyên Anh đúng là đang rất thiếu tiền. Theo thói quen cô chọn đàn tỳ bà. Cô không tự tin với vô đề cầm lắm.

...............

Tiếng đàn vang lên lạnh lẽo, dường như vô hình mang theo một cỗ hàn khí bao trùm lấy căn phòng. Nhưng thật sâu nó lại khiến người khác nhè nhẹ cảm thấy một cỗ bi ai, còn có chút thầm oán trách. Nhưng rất nhẹ, rất trầm tĩnh, giống như người ngoài cuộc chứng kiến một chuỗi bi kịch đau lòng. Nhưng xa xa lại giống như tâm tình người trong cuộc đối với nỗi khổ của bản thân cũng thật bình thản, tựa như không phải chuyện của mình, giống như mặt hồ bị đóng băng sau đợt hồng thủy dữ dội. Thế giới qua tiếng đàn chỉ có hai màu đen trắng, vô vị mà lạnh lẽo.

Kết thúc bản nhạc, Nguyên Anh trầm mặc vuốt ve cây đàn một chút rồi lại đặt nó về chỗ cũ. Cô đứng dậy, gương mặt lạnh đi.

Nguyên Anh bước qua Quân Dương và Minh Hạo, hơi mỉm cười nói:

- Đúng là kĩ xảo của loại kĩ nữ ti tiện. Mấy anh nghĩ thế đúng không?

Quân Dương sững người. Cô gái này đúng là có bệnh tâm thần. Nhưng hai từ "kĩ nữ" này phát ra sao lại khiến lòng hắn nặng nề như vậy, giống như có ai cầm kim liên tục đâm vào.

Minh Hạo lại không thấy vậy. Hắn ngược lại đối với Nguyên Anh có chút hứng thú. Hắn hiển nhiên đã điều tra lai lịch cô ta. Chơi tới mức độ thành thạo như vậy, sao có thể là lần đầu được. Cô ta thay đổi quá nhiều. Nhưng từ lúc nào chứ?

Để mặc Quân Dương im lặng suy nghĩ ở phòng nhạc cụ, Minh Hạo đi theo Nguyên Anh. Hắn khá là thắc mắc một số chuyện. Hắn không phải kiểu người vòng vo, nhất là đối với loại người như Nguyên Anh, càng không nên dây dưa, cứ nói thẳng với cô ta là tốt nhất.

- Này, cô có phải là Nguyên Anh?

Nguyên Anh nhíu mày, gương mặt hiện vẻ trào phúng, cười nói:

- Đọc tiểu thuyết ít lại.

Cảm nhận được điện thoại trong túi khẽ rung lên. Nguyên Anh dừng lại đưa tay vào trong túi. Là tin nhắn của Tuyết Tình. Cô chỉ liếc qua một chút rồi cất điện thoại vào túi áo, quay sang Minh Hạo nói:

- Tuyết Tình bảo muốn ăn canh gà hầm.

- Nói với tôi làm gì? Cô đi mua đi.

- Tuyết Tình là người của mấy anh, không phải của tôi.

Minh Hạo hơi hơi mỉm cười, thâm trầm nói:

- Thế ai luôn miệng bảo là bạn tốt.

- Không cần ghi âm làm gì. Nếu muốn làm cô ấy tổn thương thì cứ việc.

Minh Hạo có hơi chút bất ngờ. Hắn quả thật có ghi âm. Khẽ nhếch môi cười, đưa tay vào túi áo lấy điện thoại ra, hắn giơ lên trước mặt Nguyên Anh rồi chính tay bấm nút xoá.

- Được thôi. Xem như là cô tốt.