Hôm nay, tâm trạng cùng sức khỏe của Tuyết Tình tốt hơn nhiều rồi. Cô muốn cùng mọi người đi dạo phố.
Tuyết Tình dừng lại trước một cửa hành quần áo sang trọng. Là brand quốc tế.
Nguyên Anh thoáng do dự một chút rồi cũng theo sau bước vào. Coi như mở mang tầm mắt một chút. Chứ có đào hết gia sản của cô cũng không đủ mua một đôi vớ trong này nữa.
Tuyết Tình theo thói quen càn quét quần áo. Phải nói gu thẩm mỹ của cô ấy rất đỉnh. Có phong cách riêng, hoàn toàn tạo nên trường phái thời trang riêng cho bản thân. Cho dù là cùng một bộ đồ nhưng Tuyết Tình luôn có cách phối hợp để nổi bật nhất.
Nguyên Anh chỉ đứng một bên nhìn. Chốc chốc lại tùy ý đi dạo xung quanh xem một chút. Giá tiền thật là không có chút tiện nghi nào. Một cái áo đã bằng thu nhập một tháng của hộ gia đình khá giả. Càng không nói nghèo rớt mồng tơi như cô.
Tuyết Tình lựa một lát trên tay đã cầm rất nhiều đồ. Cuối cùng cô lọc lựa một chút liền chọn ra một bộ hoàn chỉnh. Cô quay người hướng về phòng thử đồ. Nhưng vẫn không quên quay đầu nói:
- Em đi thử đồ một chút. Mấy anh xem chừng Nguyên Anh giúp em. Cậu ấy hẳn không quen mấy nơi này.
Tước Phong hiện tại chính là chán ghét Nguyên Anh đến cực độ. Vậy nên đừng nói gì mà để ý cô, chưa đánh cô đã là may. Minh Hạo cũng chẳng buồn quan tâm, dạo một vòng xem áo vest.
Trong ba người cũng chỉ có Quân Dương không ác cảm với Nguyên Anh đến vậy. Cậu nhìn cô cứ chăm chăm vào giá mấy món đồ, lại thêm chuyện hôm trước ở phòng nhạc cụ cổ, liền cảm thấy cô gái này hẳn là một con quỷ nghèo đói. Cậu đang tính nói gì đó thì Minh Hạo đã lên tiếng khinh thường:
- Cô thiếu tiền vậy sao?
- Ừm. - Nguyên Anh thẳng thắng đáp.
Cô chính là rất thiếu tiền đấy. Mắt vẫn không rời khỏi đống quần áo sang chảnh, đắt tiền, Nguyên Anh thành thật nói:
- Nếu bây giờ anh đập một cục tiền vào mặt tôi. Tôi cũng không ngại lấy đâu. Danh dự, liêm sỉ cái quái gì. Không có tiền có đi cạp đất mà ăn, đến lúc đó coi còn miếng danh dự, liêm sỉ nào không? Còn thảm hơn.
Quân Dương đưa tay lên miệng cười lớn. Lần đầu tiên cậu nghe một cô gái vô liêm sỉ, không cần da mặt đến vậy. Trước giờ cậu cũng đưa tiền do thương hại, muốn bồi thường cho rất nhiều cô gái. Nhưng bọn họ đều sỉ diện không nhận.
Quân Dương cũng chẳng thấy hứng thú gì với bọn họ cả. Đọc truyện ngôn tình nhiều quá nên ảo tưởng, thích sống trong mơ, lại coi bản thân có giá. Thật buồn cười. Ngược lại kẻ biết thức thời như Nguyên Anh càng ít gặp. Không phải rất thú vị sao? Nhưng mà... cô có vẻ hơi quá phận rồi. Gà mà muốn với tới phượng. Không biết xấu hổ.
Nhưng Minh Hạo lại không nghĩ như vậy. Nguyên Anh tuyệt đối không phải gà. Gà ít ra còn nhu hòa, dễ khống chế. Vì nó hoàn toàn thấp hơn phượng 1 bậc. Nhưng Nguyên Anh nào có như vậy. Cô dường như còn muốn xoay bọn họ trong lòng bàn tay mà chơi đùa.
Giữa lúc không khí giữa bốn người bắt đầu trở nên quỷ dị, Tuyết Tình từ trong phòng thử đồ bước ra, đem không khí kéo lại. Nguyên Anh nhìn một lượt âm thầm cảm thán. Đúng là không ngoài dự đoán. Quần áo mặc lên người Tuyết Tình tựa như được mạ thêm một lớp ánh sáng, trông phá lệ xinh đẹp. Có những phụ kiện tưởng lạc quẻ lại được cô ấy phối rất khéo léo, hòa hợp. Tổng thể rất nổi bật, bắt mắt.
Tước Phong thu lại khó chịu trên gương mặt, mỉm cười vỗ tay tán dương:
- Hợp với em lắm.
Minh Hạo cũng lập tức quăng Nguyên Anh ra sau đầu. Hắn Nhìn Tuyết Tình nở một nụ cười mị hoặc, châm chọc nói:
- Hình như em béo lên rồi.
Tuyết Tình nghe thế dậm chân, đứng khoanh tay, phồng má phản bác:
- Không có nhé. Tháng rồi quay phim em giảm tận 1kg nhé. Vất vả lắm đó.
Nguyên Anh cũng xoát chút tồn tại, ôn hòa nói:
- Béo một chút mới đáng yêu.
Về phần Quân Dương. Cậu chỉ nhìn qua Tuyết Tình một chút rồi đột nhiên đi lại lựa quần áo. Cuối cùng cậu cầm ra một tổ hợp đồ hoàn chỉnh khá cá tính. Cậu đưa cho Nguyên Anh nói:
- Này, cô mặc thử đi.
Nguyên Anh hơi nhíu mày. Lại muốn gì đây? Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn cầm lấy đi vào phòng thử đồ.
Đến lúc ở trong phòng, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài rồi, Nguyên Anh mới ngồi thụp xuống, đưa hai tay ôm đầu, trong lòng không khỏi hét lớn:"Mấy người rốt cuộc đang muốn làm gì?"
Nguyên Anh nguyện ý tin chỉ một cái nhìn cũng có dụng ý cũng không nguyện ý tin bọn họ sẽ vô ý tốt với cô. Nhưng nghĩ một hồi vẫn ngoan ngoãn đi thay đồ. Chút dụng ý cũng nhìn không ra, nghĩ không ra.
Thay quần áo xong, Nguyên Anh cảm thấy cũng chẳng có gì thay đổi cả. Có lẽ bởi vì dựa trên phong cách thường ngày của cô để phối nên khác biệt không lớn. Chỉ là chất vải rất thoải mái, đường nét cũng tinh xảo hơn, được chau chuốt hơn nên mặc lên cảm thấy khí chất được họa thêm một tầng thanh lịch, tao nhã. Tóm lại cảm giác rất tốt.
Quân Dương nhìn cô khẽ gật đầu, hài lòng nói:
- Bộ này cho cô. Tôi trả.
Nguyên Anh hơi thẫn người, đi lại phía đó, nhỏ giọng hỏi:
- Anh muốn gì?
Tuyết Tình vẫn đứng ở phía Tước Phong, cách bọn họ một khoảng khá xa nên không nhìn ra điều gì. Chỉ cho là bọn họ đang đùa vui chuyện gì đó.
Quân Dương làm bộ suy nghĩ một chút. Sau đó liền cười, phe phẩy tay, hào phóng trả lời:
- Coi như trả cho cô vì đợt chơi đàn lần trước. Không cần yêu cầu đổi tiền mặt.
Nguyên Anh đúng thật là không hiểu. Nhưng suy nghĩ của đám người nhiều tiền cô cũng không cách nào lí giải. Ít ra "món quà" này không đến từ Minh Hạo là tốt rồi.
Nguyên Anh không chắc nhìn thấu Quân Dương. Nhưng cô chắc chắn trong 3 người thì cậu ta vô tư nhất, tình cảm đối với Tuyết Tình không sâu bằng hai người kia. Hơn nữa trực giác bảo cậu ta không có ác ý. Nếu vậy thì đồ dâng lên cửa, ngu mới không lấy. Huống hồ Nguyên Anh là con người thực tế, càng quan trọng hơn hết là cô rất nghèo.