Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 20: Người bạn khác




Sau một thời gian công chiếu, Nguyên Anh không còn rảnh rỗi đến có thể ngồi tách bột cà phê như Tấm Cám thế kỉ 21 nữa. Cô nhận được không ít hợp đồng tuyên truyền, quảng cáo, một số lời mời cho các MV ca nhạc. Nhưng không thể cái gì cũng quơ vào người được. Nhiều quá sẽ bị lu mờ, sẽ bị đại chúng hóa, bị thị trường hòa tan. Đó là một nước đi ngu ngốc tuyệt đối sẽ không rơi vào người Nguyên Anh. Cô đắn đo, chọn lọc, chỉ nhận 2, 3 quảng cáo lẫn MV. Tất cả đều phù hợp với hình tượng mà cô gây dựng. Chính là hình tượng huyền bí, lạnh lùng, sắc xảo giống như nữ hoàng, mà không phải xinh đẹp, dễ gần, thân thiện như công chúa.

Về phần Tuyết Tình, cô tận lực theo Tước Phong học diễn xuất. Mặc dù cô tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh chuyên ngành diễn xuất, được đào tạo chuẩn mực, bài bản nhưng thực tiễn của cô vẫn thiếu hụt nhiều. Tiếc là hôm nay Tước Phong bận lịch quay. Vậy nên Tuyết Tình định đi tìm Nguyên Anh.

Vừa hay Quân Dương với Nguyên Anh lại đang ở quán cà phê gần nhà cô bàn về chuyện hợp tác cho MV mới. Nên rất nhanh, Tuyết Tình đã gặp được bọn họ. Bình thường hẳn cô sẽ giận vì Quân Dương không mời mình. Nhưng hiện tại cô suy nghĩ thông suốt nhiều rồi. Là thực lực bản thân không bằng Nguyên Anh. Hơn nữa hiện tại Tuyết Tình có một tin rất vui.

Hai mắt Tuyết Tình sáng ngời, hào hứng đến mức cười tít cả mắt.

- Tuần sau, Ngọc Hân sẽ từ Nhật về. Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tớ.



Nghe lời này, Nguyên Anh có chút lo lắng. Không biết cô gái đó là người thế nào? Sẽ không gây ra bất lợi gì cho cô chứ? Nguyên Anh lâm vào trầm mặc. Cô đang tính toán, suy nghĩ các loại tình huống bất lợi có thể xảy ra với bản thân. Nhưng Tuyết Tình lại nhầm Nguyên Anh đang lo lắng cho mối quan hệ bạn bè của cả hai nên lập tức vỗ vỗ vai cô trấn an:

- Cậu không cần lo đâu. Nguyên Anh vẫn mãi là chị em tốt của tớ mà.

À, thật ra Nguyên Anh muốn nói là cô không để tâm đâu. Vì sự thật là cô chẳng quan tâm Tuyết Tình một chút nào cả. Tuyết Tình thân với ai thì tâm cô cũng không chút dao động, càng đừng nói tới buồn hay xa hơn là ghen tị. Nhưng mà đã diễn thì phải diễn cho tới. Nguyên Anh đan hai tay vào nhau tỏ vẻ băng khoăn, lo lắng hỏi:

- Thật chứ? Sẽ không bỏ rơi tớ chứ...

Quân Dương ngồi đối diện chăm chú nhìn Nguyên Anh diễn, khóe môi không kìm được khẽ cong lên. Cậu cảm thấy giống như đang xem phim truyền hình vậy. Thoải mái một chút, dù gì Nguyên Anh cũng không làm tổn hại gì Tuyết Tình.

Đang nói chuyện thì chợt chuông điện thoại của Tuyết Tình vang lên. Hai mắt cô lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy ra một góc quán để nghe máy. Chờ Tuyết Tình đi xa, Quân Dương mới chậm rãi vỗ tay, cảm thán nói:

- Cô diễn vai đáng thương tốt thật đấy.

Nguyên Anh chẳng có chút gì gọi là xấu hổ khi bị nói trắng ra cả. Cô cũng chưa nói cô không diễn khi nào. Chẳng cần người khác cứ mở miệng ra là bảo cô diễn làm gì. Nguyên Anh thở dài, không mặn không nhạt nói:



- Không diễn khéo lại bị bỏ thiệt thì tôi tìm ai khóc đây?

Chờ Tuyết Tình trở lại, Quân Dương liền đi tới khoác vai cô như anh em thân thiết, vui vẻ nói:

- Tuyết Tình, đi thôi. Anh đưa em đi nơi này vui lắm.

Tuyết Tình quay qua nhìn Nguyên Anh. Nguyên Anh lập tức phe phẩy tay.

- Tớ phải đi quay rồi. Cậu cứ đi đi, không cần lo cho tớ.

Cho đến giờ Nguyên Anh với Tuyết Tình vẫn xưng cậu - tớ. Nhưng thực chất Nguyên Anh lớn hơn Tuyết Tình 3 tuổi, vừa hay cũng giống như chênh lệch của kiếp trước. Và cũng vừa hay Tuyết Tình bằng tuổi Tước Phong, lớn hơn Quân Dương 1 tuổi và nhỏ hơn Minh Hạo 1 tuổi. Mối quan hệ cũng thật thú vị. Trùng hợp thế nào độ tuổi lại xêm xêm nhau.

Quân Dương là ca sĩ, vừa hay Nguyên Anh kiếp trước đối với âm luật, nhạc lí hiểu biết không ít, nhất là các loại đàn cổ bây giờ. Tước Phong thì không phải nói. Cô và hắn đều là diễn viên và Nguyên Anh thật sự tán dương khả năng diễn xuất của hắn. Về phần Minh Hạo thì không phải đều là cùng một loại người sao? Âm hiểm, giả dối, biết luồng cúi, hiểu rõ thực lực chính mình, lại am hiểu đùa giỡn tâm tư người khác.

Nhìn lại một lượt, Nguyên Anh không khỏi cười khổ. Dựa vào những điều này, nếu cô công lược bọn họ như trong truyện nữ phụ quật khởi thì cũng ổn thoã mọi phương diện đó. Nhưng điều đó là phi nghĩa. Thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Khả năng rất thấp mà lợi ích không đủ, hậu quả của thất bại lại càng khôn lường.

Phân tích một chút. Con người Quân Dương thoạt nhìn có vẻ trẻ con, dễ nói chuyện nhưng Nguyên Anh cảm thấy tâm tư cậu sâu không lường được, tựa như đang che giấu một cái gì đó không muốn người khác nhìn ra. Đối với kiểu người như vậy, Nguyên Anh ưu tiên hạn chế đi gần vẫn hơn.

Tước Phong càng miễn bàn. Xem thái độ của hắn đối với cô là rõ. Lãnh đạm, lạnh nhạt, cứ như thể hận không thể đem cô bỏ lên máy bay tống đến biên giới cho khuất mắt.

Minh Hạo với Nguyên Anh càng viễn vông. Một núi không thể có 2 hổ, một nhà không thể có 2 con cáo được. Hai người ở cùng nhau đều chỉ thay nhau diễn. Mà không thể chân thật, thoải mái đối diện với nhau thì có thể phát sinh loại tình cảm gì được chứ?

Tóm lại, Nguyên Anh cảm thấy hiện tại khá tốt, không cần cưỡng ép bản thân đi vào con đường lấy lòng đàn ông, tự ràng buộc mình vào thứ vô vị, không đáng tin như tình yêu làm gì cả. Sống tốt, ăn đồ ăn ngon, mặc đẹp, ngủ ấm, mỗi ngày đều vui vẻ mới là điều mà cô cần.