Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 34: Em kể cho chị nghe một bí mật




Đầu Quân Dương chợt lóe lên một ý nghĩ. Cậu hào hứng như con nít vòi vĩnh nói:

- Chị, kể chuyện em nghe đi.

- Chuyện gì?

- Giống như Băng tâm ấy.

- Không có. Chị chỉ có mình truyện đó.

- Vậy kể thêm về mấy mối tình của Minh Ngọc đi.

- Không có. Chỉ có một đoạn em đã nghe đó.

- Thật sao?



Nguyên Anh khẽ gật đầu. Chuyện của quá khứ cô thật không muốn lần thứ 2 đem kể với người khác. Lần trước cô thật sự bị não mới đem kể ra mà. Hoặc cũng có lẽ khi đó cô thật tâm mệt mỏi muốn đem tâm tình của bản thân lúc gãy bài nhạc đó kể ra.

Quân Dương hiển nhiên nhìn ra Nguyên Anh nói dối. Nhưng cậu cũng không dò hỏi cho bằng được. Nếu đã không muốn nói thì hẳn không phải chuyện vui vẻ gì.

Không phải chuyện vui vẻ... Bất giác theo dòng suy nghĩ về chuyện của Nguyên Anh, Quân Dương đột nhiên lại nhớ lại đoạn kí ức rất lâu rất lâu trước kia. Thứ mà cậu tưởng chừng đã niêm phong rất nhiều lớp mà cất thật sâu vào trong trí nhớ. Thứ mà cậu tưởng chừng đã có thể lãng quên.

Cảm giác của cậu lúc này hẳn cũng vài phần giống như Nguyên Anh lúc đó. Muốn đem đau buồn nói ra với người bên cạnh, chẳng cần biết đó là ai, càng xa lạ lại càng tốt.

- Chị, em kể cho chị nghe một bí mật.

Nguyên Anh cũng không trông chờ nó là cái gì kinh thiên động địa mấy. Nhưng những lời sau đó lập tức khiến cô phải suy nghĩ.

Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống. Sắc mặt Quân Dương cũng thay đổi, không còn luồng năng lượng tích cực, lạc quan, vui vẻ như bình thường nữa. Có lẽ là trầm ổn, trưởng thành hơn. Cậu hơi cúi đầu, có chút hoài niệm, chậm rãi nói:

- Em ấy, thật ra là trẻ mồ côi. 5 tuổi thì được nhận nuôi. Bố mẹ nuôi của em đối với em tốt lắm. Em còn có một người anh nữa. Nhưng mà anh ấy không thích em. Anh ấy rất lạnh nhạt kể cả với bố hay mẹ mình. Bố nuôi của em hay uống say rồi động tay chân, quăng vỡ đồ đạc. Mỗi lần như thế mẹ đều ôm em cùng anh vào góc phòng khóc. Em cũng không kiềm được mà còn khóc lớn tiếng hơn. Nhưng anh em chưa bao giờ khóc cả. Anh ấy chỉ yên lặng nhìn về phía cửa phòng mà bố đang ở bên ngoài không ngừng đập cùng chửi mắng. Em nhớ mẹ lúc nào cũng xin lỗi tụi em, nói cố chịu qua hết đêm nay, ngày mai chúng ta rời đi.

Nói đến đây, Quân Dương hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên mơ hồ. Giọng nói của cậu dường như đang cố che giấu một xúc cảm gì đó rung lên, Quân Dương khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Nhưng đến sáng, bố tỉnh rượu không ngừng đi xin lỗi mẹ, thề thốt không có lần sau thì mẹ lại mềm lòng, không bỏ đi nữa. Nhưng không lâu sau bố lại uống say nữa. Ông ấy như cũ nổi điên đập đồ đạc. Có mấy lần mẹ không kịp trốn vào phòng liền bị ông ấy đánh đập rất tàn nhẫn, còn giở những trò rất bại hoại. Nhưng đến sáng hôm sau ông ấy ăn năn xin lỗi mẹ lại như cũ bỏ qua. Đến em là một đứa trẻ còn cảm thấy nên rời đi. Vậy mà mỗi lần em nói mẹ đều chỉ bật khóc nói rằng:"Mẹ xin lỗi. Mẹ còn yêu ông ấy rất nhiều".

Những lời cuối giống như mắc lại ở cổ họng. Chua xót lại xen lẫn một chút gì đó khinh thường, bất mãn. Cả căn phòng bao trùm một cỗ lạnh lẽo vô hình. Nguyên Anh từ đầu đều không chút đổi sắc, đối mặt với chuyện của người khác cô không mấy bận tâm, như cũ lạnh nhạt nói thẳng:

- Vậy mới nói tình yêu ngu ngốc. Luôn luôn trong tình yêu là đàn ông nắm quyền chủ động, người tổn thương nhiều nhất vĩnh viễn là phụ nữ.

- Chị đừng tiêu cực vậy chứ. Vẫn còn người tốt mà.



Nguyên Anh lúc này cũng không đáp lại, im lặng cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay, trầm mặc suy nghĩ xa xăm. Cô vậy mà lại nhớ lại chuyện kiếp trước rồi. Vẫn có người tốt, đáng tiếc cô không gặp được.

Quân Dương chăm chú nhìn Nguyên Anh hồi lâu, đột nhiên lên tiếng:

- Chị, lúc nào cũng diễn như vậy... Không mệt sao?

- Mệt. Nhưng không thể không diễn.

Sao có thể không mệt. Cô mệt đến phát điên rồi. Nhưng có lựa chọn khác sao? Người khác đều có xu hướng thích những thứ giả dối mà. Bởi lời nói dối bao giờ cũng thật ngọt ngào.

Quân Dương trầm mặc nhìn Nguyên Anh. Rõ ràng là ở ngay trước mắt nhưng lại cảm giác ở rất xa, cảm giác có một bức tường thật lớn thật dày chắn trước mặt. Cậu thở dài, lại nói:

- Thử mở lòng một chút không được à? Chị có thể tin tưởng Tuyết Tình, cũng có thể tin tưởng em mà.

Nguyên Anh lắc đầu, như cũ lạnh nhạt đáp:

- Luôn là cảm giác không an toàn.

Chính là như vậy. Dù Quân Dương ôn hòa nhìn Nguyên Anh. Cô cũng chỉ có thể lý giải là "thương hại".

- Chị, cười lên đi.

Đột nhiên, cậu đưa hai ngón tay lên môi từ giữa vẽ ra nửa vòng cung, tạo thành một nụ cười. Phải nói Quân Dương cười lên thật sự rất đẹp, giống như ánh mặt trời mùa thu vậy, rực rỡ nhưng không chói chang, lại ôn hòa, dịu dàng biết mấy.

Đối mặt với luồng năng lượng tích cực cùng sự ấm áp đó từ Quân Dương, Nguyên Anh cũng không cười. Ít nhất thời khắc này, cô không muốn lại đem nụ cười giả dối ra lừa gạt cậu ấy.

Quân Dương đem chuyện gia đình đều kể cho Nguyên Anh cũng là có vài tia ý muốn kéo gần khoảng cách với cô, muốn cho cô biết bản thân thật sự chân thành, không có ác ý. Nhưng đáng tiếc, Nguyên Anh không thể tiếp nhận phần tình cảm này. "Tình cảm" ở đây không phải tình yêu, mà đơn thuần chỉ là sự đồng cảm hay tình bạn.

Quân Dương như cũ nhìn vào mắt Nguyên Anh. Một mảnh hồ sâu u ám, trầm đục, tối tăm đến lạnh người. Sau cùng cậu cũng chỉ mỉm cười quay đi

- Không gấp. Từ từ rồi chị sẽ tiếp nhận em thôi.

Bỗng Quân Dương ngừng một chút, phức tạp nhìn Nguyên Anh, rồi chợt mỉm cười nói tiếp:

- Em có buổi diễn ở Đà Nẵng ngày mai, hiện tại liền phải ra sân bay. Chị nghỉ ngơi cho tốt, nhớ uống thuốc. Có chuyện gì cũng cứ gọi cho em.

Dù sao ngoài em ra, chị cũng không có bạn bè.

Nguyên Anh vẫn bảo trì im lặng như cũ. Nếu có thể cô cũng muốn tháo tầng phòng hộ này xuống. Dù sao cô cũng là con người, cũng biết mệt, trong một khắc nào đó cũng sẽ kiệt sức, cũng sẽ cảm thấy cô đơn, lạc lõng... Nhưng tin tưởng? Cô thật không dám nghĩ tới, thật sự luyến tiếc trao đi.