Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy

Chương 9: Đóng máy




Đã hơn 1 tháng kể từ ngày phân đoạn của Nguyên Anh kết thúc. Ngày nào cũng là ở phim trường. Cuối cùng hôm nay, bộ phim đã hoàn thành, có thể mở tiệc đóng máy được rồi. Mọi người trong đoàn, từ những nhân viên nhỏ nhất như đạo cụ, phông nền, ánh sáng, trang điểm cho đến cả đạo diễn, diễn viên, tất cả đều sẽ tham gia bữa tiệc chúc mừng.

Nguyên Anh như cũ ăn mặc thật đơn giản. Tuyết Tình mặc một chiếc váy trắng thiết kế tinh xảo, là bản limited của brand nổi tiếng. Quả thật rất hợp với cô ấy.

Sau bữa ăn ở nhà hàng, mọi người quyết định đi karaoke.

Nguyên Anh luôn cố điệu thấp bản thân nhất có thể. Cô không thích ồn ào. Nhưng vẫn phải đi, bởi vì đó là thái độ. Hơn nữa vì đây là bữa tiệc của đoàn phim nên người ngoài như Tước Phong, Quân Dương, Minh Hạo tham gia thì không tiện. Huống hồ bọn họ cũng rất bận. Nhưng bọn họ lại rất lo cho Tuyết Tình. Tuyết Tình vẫn chưa nhìn thấu giới giải trí dơ bẩn nên cả ba người kia đều rất sợ cô ấy bị chiếm tiện nghi, bị lừa gạt. Vậy nên đều dặn dò Nguyên Anh chú ý Tuyết Tình, đừng nghĩ diễn trò, viện cớ trốn giữa buổi tiệc.

Và hiện tại sự việc cũng không khác bọn họ dự đoán là bao. Tuyết Tình có vẻ khá là được yêu thích. Hẳn là thế. Nguyên Anh nhận ra được sâu trong ánh mắt những người đó có ghen tỵ. Cũng phải. Đàn ông tốt như vậy đều rất quan tâm Tuyết Tình. Cô ta như thế nào lại có số hưởng như vậy.

Vậy mới nói người đời chửi rủa hồ li tinh vì ghen ghét, đố kị. Nhưng không phải bọn họ còn đáng ghê tởm hơn sao? Che phủ nội tâm xấu xí của bản thân bằng gương mặt hiền hòa, chính nghĩa. Dù gì thì mỗi người đều có cái lí riêng của bản thân thôi. Xã hội này làm gì có đúng, có sai. Tất cả đều là cảm quan, cái nhìn cá nhân của con người.

Tuyết Tình là nữ chính của bộ phim này nên hiển nhiên cô cũng là trung tâm của buổi tiệc. Cô không ngừng bị người ép rượu. Nguyên Anh nhìn đến những chai rượu đổ lăng lóc dưới sàn, mặt mày lạnh ngắt. Lại còn tiếng hát cứ vang vang bên tai. Hát thật dở.

Cũng có người mời rượu Nguyên Anh. Cô cũng không từ chối mà uống hết. Cô biết tửu lượng của mình đến đâu. Thân thể của bản thân mà còn không rõ thì cô không khỏi quá thất bại rồi đi.

Một hồi sau, Nguyên Anh bắt đầu cảm thấy bản thân không ổn nữa. Nếu uống thêm khẳng định sẽ không gắt gao kiểm soát được bản thân như hiện tại. Thế nhưng vẫn có người đi lại mời rượu cô. Là chị trang điểm. Nguyên Anh cũng không từ chối, nâng ly rượu lên nhấp một chút rồi giả vờ hơi ngà ngà say, trượt tay làm đổ rượu ra ghế. Hiển nhiên cô không ngốc đến mức đổ lên người mình. Giặt sẽ rất mệt. Cô lại rất nghèo. Nguyên Anh liền nhân cơ hội này xin phép đi vệ sinh. Tạm tránh mặt một chút vẫn tốt hơn.

Nguyên Anh vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hẳn. Hiển nhiên cũng có những nữ nhân viên chạy vặt trong đoàn say mèm, bộ dáng lôi thôi lếch thếch bước vào. Họ bắt đầu không khống chế được bản thân mà mở miệng tận sức mắng chửi, rồi lại than thân trách phận. Nguyên Anh chỉ liếc qua một chút rồi lập tức bỏ ra sau đầu. Vô vị.

Thế giới này ai không có nỗi khổ. Ai cũng chỉ than trách rồi thôi như mấy người thì lấy ai duy trì cái xã hội này đây. Tất cả đều sẽ dậm chân ở hạ lưu dòng chảy cuộc đời, bị nước cuốn trôi đi. Lúc đó chắc chẳng còn ai cho bọn họ ghen tị nữa. Điểm khác biệt giữa thiên tài và người bình thường, giữa người thành công và kẻ thất bại có vẻ không khó để nhìn ra lắm nhỉ? Thay vì than trách vô nghĩa thì nỗ lực, cố gắng hơn không phải tốt hơn sao?

.........................

- Tiểu tiên nữ, em thật đẹp.

Phó đạo diễn say bí tỉ, không biết trời trăng mây đất gì. Gương mặt đỏ au, quần áo xộc xệch, đi đứng xiêu vẹo, mặt mũi thiếu đứng đắn đến chướng mắt. Lúc này ông ta không khống chế được, bày ra biểu cảm biến thái, ti bỉ vô sỉ, khác hoàn toàn với dáng vẻ đứng đắn, đạo mạo mọi khi. Ông ta giữ tay Tuyết Tình, phát ra tiếng cười dâm dục cực độ.

Tuyết Tình lúc này đã say ngất. Gương mặt đỏ lên trông thập phần mê người. Cô cố sức vùng vẫy, muốn giựt tay ra nhưng bình thường đã không mạnh bằng thì hiện tại cơ thể đang say, như thế nào còn sức chứ.

Tuyết Tình đang muốn hét lên thì phó đạo diễn đã nhanh chân đạp một cước vào bụng cô ấy. Tuyết Tình đau đến điếng người, quằn quại ôm bụng nằm trên đất một lát rồi ngất đi.

Nguyên Anh vừa từ phòng vệ sinh ra đã thấy động tĩnh ở góc khuất hành lang liền chậm rãi tiến lại, đứng nép bên mép tường. Chứng kiến một màn bẩn mắt như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm khái. Sao trên đời này luôn có những người não tàn như vậy chứ? Bối cảnh của Tuyết Tình thể hiện ra chưa đủ mạnh sao? Có điên mới đi chọc cô ta. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Hổ Tinh Quân
2. Hoàn Toàn Ngoài Ý Muốn
3. Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ
4. Bổn Vương Muốn Tạo Phản
=====================================

Mà lúc này tên điên kia đã bắt đầu vươn đôi tay dơ bẩn sờ soạng lung tung. Không lẽ ông ta tính làm trò đó ở đây luôn sao? Cũng thật can đảm.

Nguyên Anh sờ điện thoại trong túi áo khoác. Cô đã liên lạc với 3 người kia từ lúc bắt gặp Tuyết Tình và phó đạo diễn rồi.

Nguyên Anh hiển nhiên không có số của bất kì ai. Nhưng mà chuyện liên quan đến Tuyết Tình thì cứ nhắn thẳng qua mail làm việc của bọn họ là được rồi. Email liên lạc hợp tác luôn luôn được công khai mà. Tuyết Tình là sủng nhi của trời đất, tuyệt đối không có chuyện gì. Nguyên Anh gửi mail cũng chỉ là làm thái độ cho bọn họ xem. Chắc chắn bọn họ theo một cách trùng hợp thần kì nào đó sẽ biết được đến.

Chẳng có căn cứ gì cả, chỉ là Nguyên Anh cảm thấy như vậy. Có một số người, khí vận trên người rất lớn, gặp chuyện đều có thể hóa nguy thành an. Trong mắt của Nguyên Anh, Tuyết Tình chính là tồn tại như vậy. Giống như Hoàng Minh Nguyệt, luôn luôn nhận được những điều tốt đẹp nhất.