Xuân Sắc Như Thế

Chương 64-1: Đêm xuân




Chuyện nhỏ không nhịn sao thành việc lớn. Đạo lý này Lưu Huyên Nghệ hiểu rất rõ, nói cho cùng, gã vẫn là một người có chừng mực. Dù trong lòng hắn hận Kì tả thừa tướng thấu xương, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tôn kính.

Đêm tân hôn xảy ra chuyện hiểu lầm nhỏ, biết là trúng gian kế của kẻ khác, hiềm nghi của gã với Kì Sơ Thính rất nhanh đã tiêu tan. Nhưng đó có xem là gian kế được không? Chỉ có thể nói là một trò chơi khăm, ai lại rảnh rỗi như vậy? Gã nghĩ ngay đến Vân Ánh Lục, nhưng tính tình nàng vốn chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ, không giống người làm ra loại chuyện này. Còn Đỗ Tử Bân, hắn vẫn đứng bên cạnh gã, không thể phân thân! Đương nhiên là càng không thể là Kì công tử được, đêm đó Kì công tử ở Linh Vân các ăn chơi đàng điếm, uống tới say mèm, rất nhiều người có thể làm chứng.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Vân Ánh Lục. Nhưng gã không có bằng chứng, đành nuốt xuống cơn giận không đâu này.

Nhưng việc này vẫn ảnh hưởng tới tình cảm của gã và Kì Sơ Thính, đêm động phòng hoa chúc qua loa, sau đó gã vì không muốn cho Tề vương phi ghen, nên dọn đến thư phòng ngủ cho thanh tĩnh.

Đáng thương cho Kì Sơ Thính, con gái đã xuất giá mà hàng đêm một mình rơi lệ đến bình minh. Chịu đựng hết mức, cô ta chạy về khóc lóc kể lể với mẫu thân, Kì phu nhân ban đêm thì thầm bên gối Kì tả thừa tướng, Kì tả thừa tướng lạnh mặt, không nói nửa lời.

Đêm đã sắp chuyển canh ba, một cỗ kiệu nhỏ lén lút từ cửa sau vào Kì phủ. Lưu Huyên Nghệ không kịp chờ gia đinh vén mành kiệu, nôn nóng đi thẳng tới phòng của Kì tả thừa tướng. Dưới ngọn đèn, Kì tả thừa tướng đang cầm mấy tờ giấy, mày nhíu lại, cẩn thận xem xét.

“Bức thư đó quả đúng là ông lấy?” Lưu Huyên Nghệ đứng ở cửa cất giọng lạnh lùng hỏi. Kì tả thừa tướng thong thả quay người lại, ánh mắt cũng chuyển hướng tới bức thư.

“Đây là bức thư do chính tay tiên hoàng viết, ông lấy đi không nói một tiếng với bản vương”. Lưu Huyên Nghệ gằn giọng, thái độ khó chịu.

“Lão thần đã từng nói với vương gia, bức thư này không đáng để cho vương gia phải nhọc lòng, sau này vương gia không cần vào hoàng cung bằng mật đạo nữa. Vương gia không nghe thấy sao?” Kì tả thừa tướng đẩy bức thư ra, đứng lên, chắp tay ra sau lưng, chậm rãi bước vài vòng quanh phòng.

Lưu Huyên Nghệ mệt mỏi ngả người xuống ghế, vẻ mặt ảm đạm, “Bản vương thật sự căng thẳng một trận, nhưng thôi, là tả thừa tướng mang đi cũng được. Ôi, tên Lưu Huyên Thần kia không bị chết cháy”. Lưu Huyên Nghệ vừa ra khỏi cung không bao lâu đã có nội ứng tới mật báo, khiến gã từ mây xanh rơi thẳng xuống đáy vực, cả người tím lại.

“Đây còn chưa phải tin xấu nhất”. Kì tả thừa tướng tối sầm mắt lại, ngón tay bấm xuống mặt bàn, “Trong số bút tích tiên hoàng để lại, không có lá thư như vương gia nói”.

“Không có sao? Không thể nào, ́n thái y nói ông ta đã tận mắt thấy tiên hoàng viết phong thư đó”. Lưu Huyên Nghệ bỗng đứng bật dậy, lao tới cạnh bàn, cầm lấy từng tờ giấy xem kỹ, càng xem mắt càng mở lớn, mồ hôi vã ra như tắm.

“Nếu không có, vậy phải làm thế nào bây giờ?” Lưu Huyên Nghệ luống cuống, không biết xoay xở ra sao nhìn Kì tả thừa tướng.

Kì tả thừa tướng thổi thổi chòm râu, “Lão thần cũng nghĩ, tiên hoàng thật sự viết lá thư như vậy, nếu nó không ở chỗ mấy bức thư này, thì một là để ở chỗ khác, hai là bị hoàng thượng tìm thấy trước, đốt đi rồi”.

“Tả thừa tướng, ông không cần doạ bản vương. Lưu Huyên Thần không thể tìm thấy, nhất định là không, chỉ có thể giấu ở chỗ khác. Vậy nơi khác là nơi nào?”

“Ngự thư phòng, nơi tiên hoàng làm việc”.

Lưu Huyên Nghệ vỗ đùi, “Đúng rồi, nơi thường xuyên bị ta bỏ qua, lại chính là nơi có khả năng lớn nhất, khi còn sống thời gian tiên hoàng ở ngự thư phòng là nhiều hơn cả, có thể là giấu bên trong sách sử, hoặc bên trong kinh thư. Thế nhưng nơi đó đâu dễ gì vào được”.

“Lão thần có cách”. Kì tả thừa tướng âm trầm nhếch môi, “Phải làm cho thành Đông Dương có một hồi sóng to gió lớn, vai chính trong đợt sóng gió đó là một người hiện giờ hoàng thượng coi trọng nhất. Khi sóng gió nổi lên, chúng ta cho người lặng lẽ lẻn vào ngự thư phòng tìm kiếm”.

Lưu Huyên Nghệ cau mày, chậm rãi ngồi xuống, “Thừa tướng gia, “người” theo lời ông có phải cùng một người trộm sách trong kho sách hay không?”

Kì tả thừa tướng liếc y một cái, “Vương gia thông minh, đúng vậy, là cùng một người”.

“Người này chắc chắn là ở trong cung, hiện tại trong cung canh phòng cẩn mật, ngay cả một con chim cũng không bay lọt. Sao bản vương lại chưa từng nghe thừa tướng gia nhắc tới người này?”

“Đây đều là chuyện nhỏ, không phiền vương gia bận tâm. Chỉ cần vương gia hiểu lão thần trung thành và tận tâm với vương gia như thế nào là được”. Kì tả thừa tướng cúi xuống, chậm rã mở ra phong thư trên bàn, “Lão thần không cầu xin gì quá đáng, dưới gối chỉ có một nam một nữ, đứa con trai bất hiếu coi như bỏ đi, chỉ có Sơ Thính yếu đuối, mong rằng vương gia thương tình săn sóc nó một chút”.

Đây là đánh người không cần dùng tay mà! Lưu Huyên Nghệ cảm thấy hai má nóng rát, Kì tả thừa tướng là người nắm giữ con đường huyết mạch để gã bước lên hoàng vị, lão lại dùng giọng điệu hèn mọn như thế khẩn cầu gã, làm như vậy so với việc làm nhục, mắng chửi còn tệ hơn, khiến gã xấu hổ vô cùng, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

“Thừa tướng gia, bản vương không để ý tới nhi nữ thường tình, lòng chỉ đau đáu đại kế phục quốc, có phải vương phi đã suy nghĩ linh tinh gì không?” Lưu Huyên Nghệ nén giận cười gượng.

“Vương phi nghĩ linh tinh điều gì? Lão thần không biết!” Kì tả thừa tướng bất ngờ ngước mắt lên.

“À, đó là bản vương lo xa thôi”. Lưu Huyên Nghệ gượng gạo. Kì tả thừa tướng nhếch môi cười, nụ cười sâu cay giả tạo.

Gió mát hiu hiu, mặt trời ấm áp nhuộm vàng mấy ngọn cây cao trong ngự hoa viên. Nước trong ao sen gợn sóng, hoa sen trong ao đều đã tàn, chỉ còn lại vài phiến lá sen nổi bập bềnh trên mặt nước. Bên cạnh ao có trồng mấy cây cúc nhỏ đã đâm chồi xanh biếc, không bao lâu sao, hẳn ven bờ này từng mảng màu vàng trắng sẽ đan xen như gấm dệt.

Vân Ánh Lục đã ngồi hơn một canh giờ trên cây cầu gỗ nhỏ, ước chừng đã một canh giờ không hề động đậy. Tiểu Đức Tử ở trong đình hóng mát phía đối diện đã ngủ được một giấc, tỉnh dậy thấy Vân Ánh Lục vẫn ngồi ở đó, mắt không rời quyển sách đang cầm trên tay, hộp thức ăn Mãn Ngọc mang tới vẫn còn nguyên.

Sách kia rốt cuộc có chỗ nào kỳ diệu, mà khiến cho Vân thái y ngay cả ăn cũng chẳng buồn ăn. Tiểu Đức Tử thầm xót xa.

Mãn Ngọc tỷ tỷ nói với cậu ta, Vân thái y bây giờ không giống như trước kia, phải dùng tới mười hai phần tận tâm mà cẩn thận hầu hạ. Cậu xem hôm đó hoàng thượng vì Vân thái y mà xông vào biển lửa là biết Vân thái y ở trong lòng hoàng thượng quan trọng thế nào rồi, nếu không có gì thay đổi, Vân thái y sau này sẽ là…

Hai chữ sau, Mãn Ngọc chỉ dùng khẩu hình để nói, Tiểu Đức Tử nghe thấy sửng sốt, những lời này, cậu ta nhớ mang máng Ngu hoàng hậu trước khi đi đã từng nói, phải hầu hạ Vân thái y thật tốt, sau này chắc chắn sẽ thăng chức rất nhanh.

Có điều Tiểu Đức Tử không hiểu, Vân thái y chỉ cười khi khám bệnh, những lúc khác đều lạnh nhạt, ngay cả một ánh mắt quyến rũ cũng không có, một câu nói dịu dàng lại càng không, sao hoàng thượng lại có thể thích cô ấy được?

Chuyện không thể lý giải còn rất nhiều, cậu sẽ không nhọc công nghĩ nữa. Cậu chỉ làm Tiểu Đức Tử công công, đi theo Vân thái y là được rồi.

“Vân thái y, dùng chút đồ ăn đi!” Tiểu Đúc Tử rón rén bước tới, khẽ nhắc sợ làm Vân Ánh Lục giật mình. Vân Ánh Lục chậm rãi gấp sách, nhắm mắt thở dài một tiếng.

“Có chuyện gì vậy, Vân thái y?” Tiểu Đức Tử lo lắng ngồi xuống cạnh cô.

“Tiểu Đức Tử, cậu có biết người thợ rèn giỏi nhất thành Đông Dương không?” Vân Ánh Lục quay sang, mặt trời đã ngả hẳn về đằng Tây, ráng chiều đỏ rực chiếu vào cô, cả người Vân Ánh Lục như được phủ một tầng sắc vàng.

“Tiểu nhân có nghe mấy công công ra ngoài làm việc nói, trong cung có rất nhiều dụng cụ đều đặt làm ở một xưởng chế tạo”.

“Vậy cậu tới tìm vị công công đó hỏi lại, tôi sẽ vẽ một bức tranh, cậu mang ra ngoài cung đưa cho vị sư phụ đó, nhờ ông ấy làm nhanh giúp tôi”.

“Vâng, vâng!” Tiểu Đức Tử trả lời rất nhanh, mở nắp hộp thức ăn ra “Nhưng ngài hãy ăn một chút đi, được không?”

Vân Ánh Lục mệt mỏi cười, “Bây giờ tôi làm sao nuốt trôi”.

Giờ phút này, Vân Ánh Lục chỉ có thể trông chờ vào bản thân mình. Cô gửi gắm tất cả hy vọng vào cuốn Thần Nông bách thảo kinh, nhưng khi cô đọc xong một lượt, cô tuyệt vọng sắp nghẹt thở.

Cuốn sách không thần kỳ như trong truyền thuyết đã nói.

Sở dĩ nó phải truyền lại cho hoàng thượng và hoàng hậu đọc, bởi lẽ trong đó có hơn phân nửa số chương là viết về thuật phòng the, xuân cung đồ được vẽ giống y như thật, cô nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập dồn, vội vàng gập lại. Những chương khác, có viết về công hiệu của thảo dược và phân tích phương pháp trị bệnh, cũng có giới thiệu các phương thuốc chữa bệnh, nhưng không nhiều lắm. Hai chương cuối cùng viết về cổ thuật, rất nhiều chủng loại, miêu tả cũng rất tỉ mỉ, trong đó cũng có nhắc tới xà cổ. Về xà cổ, ngoài cách dùng thuốc mê làm xà cổ mê man, còn có cách dùng thuật hàng phục, khiến nó ở trong bụng vĩnh viễn không thể nhúc nhích. Pháp thuật đó, Vân Ánh Lục thấy mà muốn xỉu, cô không dám tin cách này. Vân Ánh Lục nhìn qua lớp da bụng Tần Luận, đã thấy xà cổ trong bụng lớn thế nào. Nếu để chất kịch độc trong bụng cho dù có bất động, cho dù có thối rữa, cũng rất nguy hiểm với người bệnh, chỉ có phẫu thuật lấy nó ra, mới có thể diệt trừ tận gốc.

Làm phẫu thuật? Vân Ánh Lục hít sâu một hơi, lại nhớ tới phản ứng của Tần viên ngoại, cô phải thuyết phục sao đây. Phẫu thuật, đối với y thuật thời đại này là một sự khiêu chiến, còn các công tác chuẩn bị phải làm trước khi phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xử trí xà cổ như thế nào, nếu phẫu thuật thất bại thì nên làm thế nào? Chỉ còn duy nhất một cách là phải làm phẫu thuật. Cho dù là một phần vạn hy vọng, cô cũng phải kiên trì.

Tiểu Đức Tử hết lời dỗ dành, Vân Ánh Lục vẫn không ăn chút gì. Trở lại thái y viện, Vân Ánh Lục trong một canh giờ đã vẽ xong bức tranh, đưa cho Tiểu Đức Tử, bảo cậu ta nhanh chóng xuất cung.

Mặt trời đã lặn về đằng tây, dần dần biến mất ở đường chân trời, hoàng hôn từ từ buông xuống, một ngày lại sắp trôi qua. Vân Ánh Lục cau mày, không biết hôm nay Tần Luận trải qua thế nào?

“Vân thái y, ngài chắc chắn là muốn làm mấy thứ này sao?” Tiểu Đức Tử vừa đi được vài bước, vội quay đầu lại hỏi. Cậu ta chưa từng thấy thứ nào như trong bức tranh này, nhất định là Vân thái y vẽ sai rồi.

“Tôi khẳng… sao chàng lại tới đây?” Mặt Vân Ánh Lục đột nhiên đỏ lên, ngoài sân, Lưu Huyên Thần đang đứng đó, nhìn cô từ bao giờ.

“Trẫm đến tìm thái y đổi thuốc mà!” Lưu Huyên Thần mỉm cười, nhìn thấy Tiểu Đức Tử cầm bức tranh trong tay liền hỏi, “Tiểu Đức Tử, cái gì lạ vậy, để trẫm xem thử”.

Tiểu Đúc Tử dâng tờ giấy trong tay cho Lưu Huyên Thần.

Lưu Huyên Thần đưa mắt nhìn một lượt, lại nhìn Vân Ánh Lục, “Nếu Vân thái y sai ngươi đi làm, thì ngươi mau đi đi!”

Tiểu Đức Tử nhận lấy tờ giấy, vội vàng chạy đi.

Lưu Huyên Thần vừa bước vào, tất cả thái y chỉ trong vòng ba phút đã lập tức lui ra ngoài. Thị vệ và mấy công công theo hầu cũng tự giác đứng ở cửa.

Vân Ánh Lục nhẹ nhàng rửa vết thương cho hắn, bôi thuốc mới lên, ngượng ngùng lí nhí “Sao chàng lại tới đây, chàng xem, khiến mọi người căng thẳng như vậy, em đang chuẩn bị lát nữa tới tẩm điện đổi thuốc cho chàng mà”.

Lưu Huyên Thần vuốt ve đôi má ửng hồng của cô “Trẫm đã có mấy canh giờ không gặp nàng, không thể chờ tới lúc nàng đến, bây giờ trẫm đã hiểu được thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu. Đêm nay nàng phải về phủ sao?”

“Vâng, em phải về, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng”. Vân Ánh Lục thu dọn lọ thuốc, rửa tay sạch sẽ rồi xách hòm thuốc lên.

“Chắc xa phu chờ ở bên ngoài sốt ruột lắm rồi”.

“Ôi!” Lưu Huyên Thần than thở, nâng mặt Vân Ánh Lục ngọt ngào hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, “Trẫm phải đợi tới ngày mai mới được gặp nàng. Ngày mai nàng tiến cung sớm một chút nhé, cùng ăn sáng với trẫm?”

Vân Ánh Lục ngước mắt lên, con tim lạc nhịp, ôm lấy Lưu Huyên Thần, đầu dụi vào ngực hắn, “Chàng nhớ em lắm sao?”

“Trời đất chứng giám!”

Hai người yên lặng ôm nhau một lát, Lưu Huyên Thần nhìn sắc trời đã không còn sớm, nắm tay cô đưa tới cửa cung.

“Chàng không cần tiễn đâu, chỉ vài bước chân thôi”. Cô rút tay lại, e là quá khoa trương.

“Vài bước chân, trẫm cũng muốn tiễn nàng”. Lưu Huyên Thần lại nắm tay Vân Ánh Lục, vẻ mặt kiên quyết.

“Lát nữa, nàng về phủ cùng cha mẹ ăn cơm, chuyện trò vui vẻ. Nàng thì không sao rồi, còn trẫm thì cô đơn một mình trong ngự thư phòng, nàng có biết ta nhớ nàng tới thế nào không?”

Vân Ánh Lục đuối lý, há miệng mà không nói được lời nào, đành để hắn nắm tay tiễn tới cửa cung.

Lưu Huyên Thần rất tự nhiên, cô thì không thể thoải mái. Dọc đường đi bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc đổ dồn vào họ, khiến cô rất bối rối.

Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, mặc kệ, chuyện về cô đã nghe quá nhiều rồi, bây giờ có bị tô vẽ thêm một chút cũng không thành vấn đề.

Vân Ánh Lục không thể ngờ, chỉ vài ngày sau đó, một hồi sóng to gió lớn, khiến thanh danh của cô truyền xa ra khỏi nước Nguỵ.

Ngày hôm nay, đúng là ngày không may mắn.

Sáng sớm, trời âm u, sét đánh sấm nổ, nhưng không rơi một giọt mưa, tiết trời oi bức một cách khác thường, rất ngột ngạt. Vân Ánh Lục vừa xuống lầu, bỗng trong sân có tiếng “bộp bộp” vang lên, lúc đầu cô còn tưởng là mưa đá.

“Tiểu thư, mau tránh ra”. Trúc Thanh vội kéo cô ra, vừa may tránh được hòn đá rơi ngay trước mặt. Vân Ánh Lục trợn trừng mắt, hoá ra đá rơi xuống trong sân không phải là mưa đá, mà là những hòn đá thật, to nhỏ đủ kích cỡ. Đá rơi xuống như mưa, vèo vèo bay vào, đập nát chậu hoa, đập thủng cửa sổ, kèm theo đó là tiếng hô to, “Đuổi kẻ bại hoại đó ra khỏi Đông Dương, đừng để cho cô ả dùng tà thuật hại người”.

“Họ đang nói ai vậy?” Vân Ánh Lục buồn bực hỏi.

Trúc Thanh nhìn trời, xuỳ một tiếng, “Đương nhiên là nói cô rồi, tiểu thư, không phải cô muốn làm phẫu thuật cho Tần công tử sao? Không biết tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài, khiến toàn bộ đại phu trong thành Đông Dương đều họp nhau lại lên án cô, nói cô là kẻ bại hoại trong giới đại phu, sử dụng tà thuật hại người. Trung y là vọng, văn, vấn, thiết[1], cô lại muốn lấy dao mổ bụng người bệnh ra, đây là nguỵ trang chữa bệnh để giết người. Bọn họ sợ rằng cô sẽ làm mất thể diện của giới đại phu. Sáng sớm nay bọn họ đã đổ đến ngoài cửa Vân phủ chửi mắng rồi”.

[1] Bốn phương pháp khám bệnh của Đông y, vọng: nhìn; văn: nghe, ngửi; vấn: hỏi; thiết: sờ.

Vân Ánh Lục dự đoán được muốn làm phẫu thuật sẽ gặp phải khó khăn, nhưng không ngờ rằng lại gặp phải phản ứng lớn như vậy.

“Tôi còn chưa làm phẫu thuật, sao bọn họ lại phản ứng nhanh như vậy?” Vân Ánh Lục có chút nghĩ không thông.

Trúc Thanh bĩu môi, lẩm bẩm nói “Thật là người tốt khó làm. Đều là Tần viên ngoại gây ra, vì Tần công tử khăng khăng đồng ý cho tiểu thư làm phẫu thuật, mà Tần viên ngoại sống chết không chịu, hai người tranh cãi ầm ĩ. Tần viên ngoại nổi giận đùng đùng, chạy đi tìm đại phu khác phân xử. Một truyền mười, mười truyền trăm. Tiểu thư, cô lại là nữ thầy thuốc, vốn đã nghịch mắt, bây giờ còn muốn làm phẫu thuật, thật kinh thiên động địa, mấy kẻ tiểu nhân đó đương nhên sẽ không bỏ qua cho cô”.

Vân viên ngoại và Vân phu nhân thất kinh, luống cuống tránh đá rơi chạy tới quát, “Ánh Lục, mau trở lại trên lầu đi, không được phép lo chuyện của Tần công tử nữa, con còn tiếp tục can thiệp vào nữa, ngay cả mạng cũng không giữ được đâu”.

“Phụ thân, con không thể không quản”. Vân Ánh Lục lắc đầu, “Mặc kệ họ muốn làm gì thì làm, con nhất định phải phẫu thuật cho Tần công tử. Chỉ có phẫu thuật, anh ấy mới còn hy vọng, nếu không anh ấy sống không được mấy ngày nữa”.

“Có… nghiêm trọng như vậy không?” Vân viên ngoại và Vân phu nhân liếc nhau, tỏ vẻ kinh sợ.

Trúc Thanh đứng bên cạnh đau xót gật đầu, “Viên ngoại, phu nhân, hai người không được thấy Tần công tử như thế nào đâu, thật sự khiến người ta không đành lòng được”.

“Không đành lòng thì cũng phải đành lòng, chúng ta không thể vì trị bệnh cho người ta mà bị người khác mắng chửi như vậy, làm thế có đáng không?” Vân phu nhân quả quyết nói, “Không được, mẫu thân không đồng ý cho con đi”.

“Mẫu thân, chủ ý của con đã định, mọi người đừng nói nữa”. Vân Ánh Lục nhắm mắt lại “Bây giờ con muốn tới Tần phủ xem Tần công tử thế nào, sau đó còn phải tiến cung đi làm. Thời gian phẫu thuật con định là ngày mười hai”.

Vẻ mặt lạnh lùng và kiên quyết của cô, khiến hai vợ chồng Vân viên ngoại sửng sốt.

“Tiểu thư, cô làm cách nào mà ra ngoài được?” Trúc Thanh sợ hãi chỉ ra cửa. Vân Ánh Lục thản nhiên cười.

“Chuyện đó em không cần lo lắng”.

Mưa đá đột nhiên ngừng lại, tiếng người la ó cũng xa dần. Mấy người đưa mắt nhìn lại, cánh cổng từ từ mở ra, bốn vị thị vệ mặc thường phục lạnh lùng đứng trước cửa, bên cạnh là một cỗ xe ngựa lẳng lặng đỗ chờ.