Xuân Sắc Như Thế

Chương 67-1: Thâu thiên hoán nhật




Sóng yên biển lặng, hai ngày lặng lẽ trôi qua.

Ngày mười sáu tháng Bảy, mới sáng sớm vầng thái dương đã rực rỡ treo trên cao, tới chiều trời bỗng nổi cơn dông, chỉ trong chốc lát gió ào ào nổi lên mang theo mưa tới. Trong ngự hoa viên hoa rụng lá bay, khắp nơi là sắc thu tiêu điều. Đến tối, mưa ào ào đổ xuống như thác lũ khiến màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ chìm ngập trong mông lung.

Mấy ngày nay người của ngự y phường đều tập trung hoàn tất các loại cung trang cho tân hoàng hậu. Theo lý thì những bộ cung trang này phải đưa đến Trung Cung, nhưng hôm đó khi cung nữ của ngự y phường tới xin chỉ thị, đúng lúc Lưu Huyên Thần cũng có mặt, Vân Ánh Lục chưa kịp nói gì hắn đã nói luôn rằng đưa đến đưa đi rất phiền phức, chi bằng đem luôn sang bên này!

Chỉ vì một câu nói này mà Mãn Ngọc cùng đám thái giám và cung nữ trong tẩm điện bận tối mắt tối mũi mấy ngày liền. Đồ dùng và y phục của hoàng hậu phải dùng mấy gian phòng mới chứa hết chứ đâu có ít.

Vân Ánh Lục không có ý kiến gì, cứ theo ý Lưu hoàng thượng mà làm là được rồi. Cô nghĩ vợ chồng ngủ chung một giường là đương nhiên, nếu ngủ riêng sẽ khó có thể giữ gìn tình cảm. Nhưng Lưu Huyên Thần không phải người bình thường, hắn có khá nhiều phi tần, nên khi nghe hắn nói vậy trong lòng cô không khỏi có chút chấn động.

La công công còn sắp xếp cho cô một thư phòng riêng trong tẩm điện, trên mặt bàn đặt sẵn mấy cuốn sách thuốc độc bản mà cô muốn có từ lâu. Cả ngày hôm nay, cô giam mình trong thư phòng, đọc sách và viết lại những điều tâm đắc của cuộc phẫu thuật. Cô cảm thấy cuộc phẫu thuật hôm đó là lần thử nghiệm rất tốt, bởi với điều kiện đơn sơ như vậy mà có thể cứu được người bệnh, nhất định phải ghi lại kỹ càng để về sau còn tham khảo.

“Nương nương, đậy là bộ cung trang sẽ mặc hôm đại lễ thành hôn, người có muốn mặc thử không?” Mãn Ngọc chạy ra chạy vào thư phòng không dưới một trăm lần, lúc thì hỏi về y phục, lúc thì hỏi về trang sức.

“Không cần đâu”. Vân Ánh Lục không ngẩng đầu lên trả lời.

“Nương nương, mũ phượng nặng lắm, người đội thử một lần xem”.

“Không cần lo lắng như vậy, mũ phượng chỉ cần đội một lúc, nương nương nhà ngươi có thể chịu được”. Lưu Huyên Thần vừa từ bên ngoài bước vào đỡ lời, La công công cầm khăn lau khô những giọt nước mưa còn vương trên long bào cho hắn.

Vân Ánh Lục đứng dậy, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, dường như mưa mỗi lúc một lớn hơn, giống như bao phủ cả tẩm điện trong một tấm màn nước khổng lồ.

“Chàng đã xong việc rồi sao?” Buổi tối hai ngày vừa rồi, khi Lưu Huyên Thần quay về tẩm điện thì cô đã đi ngủ, đến sáng lúc tỉnh dậy thì hắn đã lên triều. Vì vậy, mặc dù hai người đều ở trong hoàng cung, nhưng cả ngày cũng chẳng gặp nhau được mấy.

“Việc nước làm gì có ngày nào làm xong, hàng ngày tấu chương đều chồng chất như núi. Nhưng hôm nay trẫm hồi cung ở cùng nàng”. Lưu Huyên Thần mỉm cười, hôn lên má cô.

Vân Ánh Lục nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, áy náy nói. “Nhưng chàng phải lấy quốc sự làm trọng, vả lại, hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt”.

“Mai là ngày mười bảy, nàng sẽ về Vân phủ ở cùng cha mẹ một đêm, ta phải chờ tới ngày mười tám mới gặp lại nàng đấy!” Trong lòng Lưu Huyên Thần bối rối lạ thường, hắn đưa mắt nhìn cô đắm đuối.

Vân Ánh Lục so vai thầm nghĩ đúng là sến quá đi. “Huyên Thần, một ngày mười hai canh giờ chứ đâu có phải dài như ba thu đâu”. Cô cong miệng đối đáp.

“Ta lại thấy còn dài hơn cả ba thu nữa kìa, con người ta dường như đã thay đổi, trước kia một mình ở trong tẩm điện cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng bây giờ mà không thấy nàng, ta lại cảm thấy vô cùng trống vắng”.

Cô ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng, nhưng không đáp lại nụ hôn của hắn, ánh mắt sâu thẳm, xa xôi.

Lưu Huyên Thần hôn lên trán cô, Vân Ánh Lục ngước mắt mỉm cười an ủi. “Từ xưa thánh hiền đều cô quạnh, trên cao không khỏi phải chịu lạnh, thế nên cảm giác cô độc đó là bình thường”.

“Ta không cần làm thánh hiền, cũng không muốn đứng trên cao, chỉ cần có Uyển Bạch bên cạnh, thì chỗ nào cũng được”.

Cô im lặng một lát rồi cầm tay hắn, nghiêng đầu hỏi lại. “Đêm nay chàng không phê duyệt tấu chương thật à?”

“Vua không nói chơi”.

“Vậy chàng theo thiếp!” Vân Ánh Lục sai Mãn Ngọc mang tới một cái ô lớn rồi kề sát bên tai hắn, khẽ nói. “Đi, đi gặp Uyển Bạch của chàng”.

Hai người nép chặt vào nhau, cùng nhau che chung chiếc ô đi trong mưa rền gió dữ tới ngự thư phòng.

“Cô ấy ở đây ư?” Lưu Huyên Thần ngạc nhiên hỏi.

“Thiếp vô tình phát hiện ra vật này khi vào đây tìm sách thuốc”. Khuôn mặt Vân Ánh Lục sáng rỡ, vẻ mặt vừa kích động vừa thần bí hệt như một đứa bé gặp được món đồ yêu quý.

Lưu Huyên Thần hồ nghi đi theo cô vào phòng trưng bày bảo vật. Đứng trước bồn Cửu Long, Vân Ánh Lục kéo tay áo lên, ngoái đầu lại nhìn Lưu Huyên Thần nói khẽ. “Chàng nhìn được rồi!”

Cô chậm rãi xoa tay vào thành bồn, quả cầu thủy tinh xoay nhanh rồi hiện lên những hình ảnh khác nhau.

“Huyên Thần, chàng nhìn xem…” Vân Ánh Lục khẽ gọi. Bắc Kinh đã là mùa đông, tuyết rơi đầy trời, Cơ Uyển Bạch mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ đứng trên cầu vượt, mông lung nhìn dòng xe cộ phía dưới. Bên cạnh cô là một người đàn ông nho nhã, anh ta đang tháo khăn quàng cổ của mình, dịu dàng quàng cho cô. Cơ Uyển Bạch quay lại, bàn tay run lên nhè nhẹ.

“Uyển Bạch, chấp nhận tình cảm của anh khó thế sao?” Chàng trai đeo kính mặc áo khoác xám càng làm tôn thêm dáng người cao ráo.

“Không được gọi là Uyển Bạch, tên em là Vân Ánh Lục”. Uyển Bạch nói.

Chàng trai đeo kính mỉm cười dịu dàng, cầm tay cô áp lên má mình, bày tỏ. “Em tên gì không quan trọng. Chúng ta đã quen nhau mười năm mà chẳng có chút rung động gì. Mãi cho tới mùa xuân năm nay, khi nhìn thấy em, trái tim anh bỗng lạc mất một nhịp, lúc đó anh mới nhận ra mình đã yêu em mất rồi. Cơ Uyển Bạch mà anh biết vẫn luôn là người lạnh nhạt, tự tin, cô ấy sao lại có ánh mắt ưu thương, bất lực như vậy được? Em biết không, chính ánh mắt đó của em đã khiến trái tim anh xao xuyến”.

Chàng trai đeo kính nhìn cô chăm chú hồi lâu, rồi cúi sát lại, Uyển Bạch từ Từ Ânhắm mắt lại.

“Không, không…” Vân Ánh Lục thả quả cầu ra tay ôm ngực, như giữ cho tim mình không nhảy ra ngoài. Sao có thể như vậy, sao lại có thể như vậy chứ? Vu Bất Phàm, cái tên tự cao tự đại, nhân tài của khoa Tâm lý ấy lại yêu Cơ Uyển Bạch ư?

“Bọn họ là ai thế?” Lưu Huyên Thần ngạc nhiên hỏi. Hắn không biết cống phẩm này của Bắc triều còn có tác dụng như vậy.

Vân Ánh Lục trấn tĩnh lại, việc đời khó liệu, thế sự khó lường! Xem ra Đường Giai đã bị Vân tiểu thư đá rồi, nhưng sao Vu Bất Phàm lại xuất hiện bên cạnh cô ấy, họ lại còn yêu nhau giống như mình và Lưu Huyên Thần vậy, e rằng đó cũng là một câu chuyện dài, trong lúc nhất thời không thể rõ được.

“Đó chính là Cơ Uyển Bạch thực sự”. Vân Ánh Lục xoay người nhìn Lưu Huyên Thần, nói. “Chàng đã nhìn rõ chưa, thiếp vốn từ thế giới ấy xuyên không đến đây, trao thân đổi phận với tiểu thư Vân Ánh Lục, còn cô ấy thành Cơ Uyển Bạch”.

Lưu Huyên Thần không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Trên mắt nàng có cái này…” Hắn dùng tay vẽ hai vòng tròn trên mắt, cố gắng kiềm chế nỗi kinh ngạc trong lòng.

Thế giới rộng lớn, quả không thiếu những điều kỳ lạ. Hắn biết nàng có điểm khác thường, nhưng không thể nào ngờ lại thần kỳ tới mức như vậy.

Thế giới xa xôi như vậy, lạ lẫm như thế, không khỏi khiến hắn có chút sợ hãi. Giờ khắc này, mọi lời nói cử chỉ của nàng và tất cả mọi điểm khác thường đều được lý giải. Hắn không quan tâm tới chuyện giải thích của nàng mà chỉ muốn biết nàng có vĩnh viễn ở lại bên hắn không mà thôi.

“Đó là kính mắt, thiếp vốn bị cận thị”. Vân Ánh Lục bật cười tự giễu. “Huyên Thần, kỳ thật thiếp không đẹp, đúng không?”

Cơ Uyển Bạch khí chất thanh nhã, khuôn mặt chỉ dễ thương ưa nhìn, còn Vân Ánh Lục lại không thua kém mỹ nhân là bao nhiêu, mày liễu mắt sáng, da ngà dáng ngọc.

Cô hít sâu, nín thở chờ đợi.

“Ta không cho là như vậy”. Lưu Huyên Thần ôn tồn đáp, “Ta không để ý nhiều tới vẻ bề ngoài mà chỉ cầu có sự đồng điệu về tâm hồn. Luận về nhan sắc, các phi tần trong cung mỗi người một vẻ, như hoa như ngọc, thế nhưng ta lại không thể động lòng với họ. Uyển Bạch, khi ta để ý tới nàng, ta vẫn ngỡ nàng là nam nhân cơ mà, nàng còn nhớ chứ?”

Hòa cùng tiếng mưa rơi, giọng hắn chất chứa nhiều cảm xúc.

Vân Ánh Lục thừa nhận. “Mặc dù thiếp mang vẻ ngoài của Vân Ánh Lục, nhưng bản chất bên trong hoàn toàn vẫn là Cơ Uyển Bạch. Huyên Thần, em không có ý gì khác, chỉ là muốn tự giới thiệu với chàng một chút thôi”.

“Có điều Cơ Uyển Bạch bên trong mới thực sự hấp dẫn ta. Uyển Bạch, nàng… liệu có xuyên không trở về không?”

“Xuyên không là một chuyện kỳ lạ, không phải cứ muốn là được. Huyên Thần, chàng đừng lo lắng”. Cô thấy hắn nhíu mày lo lắng, vội ôm lấy hắn trấn an, “Dù có cơ hội xuyên không, em cũng sẽ không về. Chúng ta đã là phu thê sao có thể ngăn cách xa xôi như vậy được? Vân tiểu thư ở bên kia cũng đang rất hạnh phúc. Vận mệnh trêu ngươi, thiếp và cô ấy cùng vui vẻ chấp nhận sắp đặt như vậy là được rồi”.

“Cách xa một ngày dằng dặc như ba thu, một ngàn năm…” Giọng nói của Lưu Huyên Thần rất nhẹ, giống như cố gắng kìm nén điều gì đó.

“Huyên Thần, chiếc bồn này chính là bồn luân hồi, chàng có muốn xem kiếp trước kiếp sau của chàng như thế nào không?”

“Không, ta không có hứng thú với mấy chuyện đó. Kiếp sau, kiếp trước đều là người khác, không có quan hệ gì với kiếp này”. Lưu Huyền Thần kéo cô rời khỏi phòng trưng bày, vừa đi vừa nói. “Ta chỉ cần sống đời này thật hạnh phúc, vui vẻ là được”.

Ngoài cửa, một trời mông lung, mưa tuôn gió quật.

Mưa đột nhiên hắt vào, Vân Ánh Lục nghiêng đầu tránh, vùi mặt vào cổ hắn.

“Huyền Thần, chàng tin thiếp có thể làm hoàng hậu được à?” Cô ngước mắt lên, bày tỏ nỗi băn khoăn trong lòng mấy ngày nay. “Phụ thân thiếp chỉ là một thương nhân bình thường, chắc chắn sẽ không trợ giúp gì cho chàng. Còn thiếp lại đến từ thế giới khác, không hề màng đến tam tòng tứ đức, hiền lương độ lượng như các cô nương ở đây. Thiếp nghĩ rồi, hay là chàng lập người khác làm hoàng hậu còn thiếp xuất cung mở một phòng khám bên ngoài chữa bệnh cho bách tính, mãi mãi xem nhau là tri kỷ”.

“Nàng dẫn ta tới đây, vốn không phải tự giới thiệu gì mà thực chất là muốn rời khỏi cung phải không?” Lưu Huyên Thần nghiêm mặt nhìn cô.

“Cũng… không phải…” Vân Ánh Lục chột dạ không dám đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hắn.

“Ngày kia là thành thân rồi, vậy mà đến bây giờ nàng còn nói như vậy, nàng muốn chọc ta tức chết sao?” Lưu Huyên Thần cao giọng, bàn tay đặt trên vai cô mỗi lúc thêm trì nặng.

“Huyên Thần, buông thiếp ra, đau… ” Cô thảng thốt kêu lên.

“Nàng cũng biết đau à?” Lưu Huyên Thần chỉ vào ngực mình, nghiến răng nói. “Trái tim ta còn đau hơn nhiều. Từ Ânhỏ tới giờ, ta chưa từng muốn có thứ gì, duy chỉ mong ước có được một người con gái tên Cơ Uyển Bạch. Vậy mà nàng lại giẫm nát trái tim ta, nàng nói xem ta sao có thể không đau lòng được?”

“Huyên Thần, không phải vậy, thiếp yêu chàng, thật sự rất yêu chàng”.

“Yêu ta vì sao nàng không chịu ở lại hoàng cung?” Hắn đột nhiên đẩy cô xuống bàn, điên cuồng hôn cô như muốn hút đi hết thảy hơi thở và sức lực của cô. “Rốt cuộc nàng muốn ta làm thế nào mới cam tâm tình nguyện làm hoàng hậu của ta?” Lưu Huyên Thần đau xót thì thầm.

“Huyên Thần!” Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra những băn khoăn trong lòng. “Thiếp chỉ muốn một Huyên Thần trọn vẹn, không muốn chia sẻ với bất kỳ một người nào. Đây không phải đố kỵ cũng không phải muốn độc sủng. Chỉ là do thiếp đã dành trọn tình cảm cho chàng nên thiếp cũng muốn được đáp lại như vậy. Nhưng đó là không thể vì chàng là bậc quân vương. Trong cung, vì tranh sủng, ai ai cũng hãm hại lẫn nhau, thậm chí còn phải đánh đổi bằng cả tính mạng. Thiếp ở đây, đã tận mắt chứng kiến hết thảy những điều đó nên không hề thấy vui vẻ chút nào… ”

Lưu Huyên Thần đăm chiêu nhếch môi, như cười như không nhìn cô. “Chẳng lẽ nàng chỉ có một phần của trẫm thôi sao?”

“Thiếp biết bây giờ chàng đối với thiếp rất tốt, chỉ là về sau này… ” Cô thở dài lên tiếng.

“Nàng không tự tin với bản thân mình, hay không tự tin về ta? Ở Ngụy quốc này, ta còn có thể tìm được một cô nương thứ hai xuyên không từ một ngàn năm sau tới sao? Ta biết gả cho ta là đã để nàng phải chịu uất ức, nhưng Uyển Bạch, hãy để ta được ích kỷ một lần đi, ta chỉ yêu một mình nàng thôi”.

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lưu Huyên Thần, sự chân thành trong giọng nói của hắn khiến cô không cưỡng lại được đành gật đầu chấp thuận.

Trưa hôm sau Vân Ánh Lục mới quay về Vân phủ, theo sau còn có một đoàn cung nữ và thái giám chỉ dẫn cho tân hoàng hậu các lễ tiết khi nhập cung.

Trong Vân phủ đã không thể nào dùng từ “bận rộn” để hình dung. Đại tổng quản mệt tới độ chỉ cần dựa vào thân cây là có thể ngáy o o, tốc độ nói của đám gia nhân cũng nhanh hơn mấy lần so với thường ngày.

Tâm trạng của vợ chồng Vân viên ngoại có chút phức tạp, họ vừa mừng vừa lo. Khổ sở nhất lúc này chính là Trúc Thanh, mới hai ngày không gặp mà Trúc Thanh đã gầy gộc hẳn đi. Nhìn Mãn Ngọc và những cung nữ khác vây quanh Vân Ánh Lục, Trúc Thanh cảm thấy mình như người thừa.

Tiểu thư từng là tất cả thế giới của Trúc Thanh, vậy mà chỉ trong thoáng chốc, cây đại thụ cao lớn mà nàng vẫn thường dựa vào giờ sắp mất đi nên giờ đây cô cảm thấy mờ mịt hoang mang.

Sau này, nàng biết làm gì đây?

“Được rồi, Mãn Ngọc, em dẫn mọi người xuống dưới nhà ăn chút gì đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát”. Vân Ánh Lục mỉm cười nói với Mãn Ngọc.

Sau khi tất cả mọi người đã lui, Vân Ánh Lục vẫy Trúc Thanh lại, hai người cùng ngồi xuống mép giường. Vẻ mặt buồn rầu của Trúc Thanh khiến Vân Ánh Lục không khỏi băn khoăn, áy náy.

“Trúc Thanh, Tần công tử có khỏe không?” Hai ngày nay Vân Ánh Lục không tới Tần phủ được. Lưu Huyên Thần dính chặt lấy cô suốt ngày, ngẩng đầu cúi đầu, đều phải thấy cô trước mắt mới yên lòng. Hôm nay lúc cô hồi phủ, Lưu Huyên Thần còn tiễn cô đến tận cửa cung làm đám thị vệ nhịn cười đến đau cả ruột, khiến cô xấu hổ không dám ngẩng mặt lên.

“Tinh thần Tần công tử rất tốt, ngày mai công tử sẽ đến Vân phủ chúc phúc cho tiểu thư”. Trúc Thanh gượng cười đáp trả lời.

“Tần Luận điên rồi!” Vân Ánh Lục bực bội hỏi. “Bây giờ anh ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi, sao có thể đi lại linh tinh được?”

“Tần công tử nói muốn nhìn thấy tiểu thư mặc hỷ phục, cả đời chỉ có một lần, nếu không sẽ rất tiếc nuối. Gia nhân của Tần công tử sẽ dung cáng khiêng công tử sang đây, chắc không có vấn đề gì đâu”.

“Có gì lạ đâu, chẳng qua đổi từ áo trắng sang áo đỏ thôi mà.” Vân Ánh Lục mỉm cười.

“Nhưng đối với Tần công tử lại là chuyện vô cùng ý nghĩa”. Mắt Trúc Thanh dần đỏ hoe.

Vân Ánh Lục lấy Từ Ângăn kéo ra một chiếc khăn ấn vào tay Trúc Thanh, an ủi. “Trúc Thanh, chuyện tình cảm thực sự rất khó nói, Tần công tử với ta, ta với Đỗ công tử, em với Tần công tử, luôn có một người phải cho đi tình cảm, nhưng lại không được đáp lại. Đây không hẳn là điều gì xấu, cũng không phải ai đúng ai sai, mà nếu không có duyên sẽ không có cảm giác, nhất định sẽ đi lướt qua nhau. Nhưng sau này, chúng ta sẽ gặp được một người dành tình cảm cho mình, mình cũng dành tình cảm cho người đó. Đừng tự dằn vặt mình nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi”.

“Tiểu thư, em chỉ đau lòng vì Tần công tử quá ngốc”. Trúc Thanh nghẹn ngào.

Vân Ánh Lục thở dài, cô không biết khuyên giải Trúc Thanh như thế nào, đành chuyển đề tài. “Nếu em bằng lòng thì theo ta tiến cung, được không?”

Trúc Thanh thầm nghĩ, tiến cung mỗi ngày đều được ở bên tiểu thư lại không chạm mặt Tần công tử, nỗi đau trong lòng ắt sẽ dần dần nguôi ngoai.

“Tiểu thư, em tiến cung được sao?”

“Đương nhiên là được rồi, khi nào em tìm được người trong lòng thì sẽ lại xuất cung”.

“Sẽ có ngày đó ư?” Trúc Thanh chua xót hỏi lại.

“Nhất định là sẽ có”. Vân Ánh Lục đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về chiều, gió thu se lạnh thổi lay mấy cành dây leo đã chuyển vàng ngoài giậu.

“Trúc Thanh, chúng ta ra sau vườn đi dạo đi”.

“Tiểu thư đừng ra sau vườn. Hai đêm nay Đỗ công tử ngày nào cũng đứng bên bờ tường tới hơn nửa đêm, xem chừng trong lòng rất đau đớn”. Trúc Thanh níu cô lại.

“Tối nay Đỗ công tử cũng ra đó à?” Vân Ánh Lục nhớ tới hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, thở dài cảm thán thay Đỗ Tử Bân.

Ngoài vườn ánh trăng sáng vằng vặc, gió đêm hiu hiu thổi. Bên kia tường tiếng cười nói vang trời, bên này tường cả sân lạnh lẽo, khiến cảm giác thê lương choáng ngợp trong lòng Đỗ Tử Bân.

“Đỗ đại ca”.

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến Đỗ Tử Bân giật mình quay lại, Vân Ánh Lục bước dọc theo bờ ao đi tới.

Ánh trăng như dát bạc, phủ lên mái tóc đen như mực của nàng khiến hốc mắt Đỗ Tử Bân bỗng dưng nóng lên. Hắn đau xót thầm nghĩ, Từ Ânay về sau, những đêm như vậy sẽ không bao giờ còn nữa.

Nếu thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết mấy.

Đỗ Tử Bân lấy hết can đảm cầm lấy tay cô. Vân Ánh Lục trấn an nắm lấy tay hắn. Trong nháy mắt hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cả hai đều không kìm được cùng run rẩy. Bây giờ có nói gì cũng đều thừa thãi, thế nên cả hai chỉ yên lặng nắm chặt tay nhau.

“Hôm qua, ở trước bồn luân hồi tôi đã nhìn thấy… Vân tiểu thư. Cô ấy đã thích ứng được với cuộc sống kia, anh không cần phải bận lòng… ” Vân Ánh Lục đứng bên cạnh hắn, tuy chỉ cách nhau một cánh tay nhưng lại xa tận chân trời.

“Ánh Lục là một cô gái thông minh, cô ấy sẽ biết cách để được hạnh phúc”. Trái tim Đỗ Tử Bân như bị ngâm trong nước đá, vừa lạnh vừa đau buốt.

“Uyển Bạch, lần đầu tiên gặp nhau ở ngự hoa viên, nàng đã nói với ta nước đổ đi rồi vẫn có thể lấy lại được, chẳng qua có chút phức tạp thôi. Thời gian như nước đổ đã đổ đi, ta không sợ phức tạp mà nguyện làm tất cả để mọi thứ có thể quay ngược lại, nhưng liệu còn như thế được sao?”

“Tình yêu không phải là thứ duy nhất trong đời người, tình nhân mới là lâu dài, vĩnh viễn. Đỗ đại ca, dù là Vân Ánh Lục hay là Cơ Uyển Bạch, tôi sẽ vẫn tôn trọng, yêu mến anh”.

“Yêu mến…” Đỗ Tử Bân đau đớn nhắc lại, cuối cùng nước mắt hắn cứ thế trào ra.

Giờ khắc này, Đỗ Tử Bân không cần để tâm mình thảm hại ra sao, cũng không để ý thể diện, chỉ muốn bộc bạch hết thảy nỗi đau đớn và hối hận trong lòng mình.

Tình yêu không phải là thứ duy nhất, nhưng đánh mất sẽ hối tiếc cả đời.

Vân Ánh Lục bối rối, nói gì bây giờ cũng là vô nghĩa, chỉ cần cô đứng bên hắn là được rồi.

Một hồi lâu sau, Đỗ Tử Bân lấy lại được bình tĩnh, quay người lau nước mắt, giọng lại bình thản như cũ. “Uyển Bạch, ngày mai… ta cùng một vị thượng thư khác hộ giá phượng liễn, hoàng thượng sẽ ở cửa cung nghênh nàng. Đêm mai, trong cung sẽ…”

Đỗ Tử Bân muốn nói lại thôi.

“Sẽ có chuyện gì vậy?” Vân Ánh Lục gặng hỏi, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Đêm mai chẳng lẽ không phải chỉ là hôn lễ đơn thuần thôi sao?

Đỗ Tử Bân nhìn nàng thương xót, “Đêm mai trong cung sẽ cử hành dạ yến long trọng, tất cả văn võ bá quan đều đến dự, ta bảo vệ nàng, nàng đừng lo lắng gì cả”.

“Đêm mai sẽ có chuyện gì xảy ra sao?” Vân Ánh Lục lo lắng hỏi lại.

Đỗ Tử Bân buông tay cô ra, trầm lặng nhìn sang hướng khác. “Hoàng cung sâu như biển cả, ngày nào mà chẳng có chuyện. Ngày mai nhiều lễ tiết phiền hà, nàng nên về nghỉ sớm đi. Để ta tiễn nàng”.

Vân Ánh Lục nhíu mày lặng yên. Đỗ Tử Bân níu tay áo cô trấn an. “Uyển Bạch, không phải lo lắng, hoàng thượng sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.

Không nghĩ mới là lạ đấy, hôn lễ mà sao như hoạt động bí mật vậy?