Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 83: - Dập tắt lửa tình




Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, Dương Tiểu Thảo...

Giờ này khắc này, trong đầu Phong Uyển Nhu đều là Tiểu Thảo. Khi nàng vui vẻ cười đến híp hai mắt, khi nàng khổ sở, khi nàng nhếch đôi môi, khi nàng chịu ủy khuất chu chu cái miệng nhỏ nhắn. Còn có cái hôn, cái ôm, rồi tiếng kêu Phong tổng ngọt ngào...

Phong Uyển Nhu muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn đem nàng hòa tan vào xương cốt của mình, muốn đem nàng đặt ở dưới thân hung hăng tra tấn. Những mong ước này vẫn luôn chôn ở đáy lòng lại giống như măng mọc sau mưa, tất cả hiện ra rất rõ ràng.

Hít vào thật sâu, Phong Uyển Nhu cố gắng hạ xuống dục vọng, cũng không muốn để bao cố gắng của mình đều uổng phí. Nàng vừa tắm rửa xong nhưng môi lúc này lại khô nóng khó chịu, thân thể như bị lửa thiêu đốt, khó có thể khống chế, từng cỗ nhiệt tụ lại dưới bụng, rồi truyền ra khắp toàn thân.

Dùng sức lắc lắc đầu, Phong Uyển Nhu đứng dậy, năng lực khống chế của nàng luôn luôn rất tốt, nhưng hôm nay lại bị Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh kích thích. Tiếng ngâm kia, biểu tình kia. Ôi chao ôi! Liếm liếm môi, Phong Uyển Nhu đi đến ban công, cầm lấy di động, không hề nghĩ ngợi liền gọi điện.

Đáng chết. Dựa vào cái gì chỉ một mình nàng ở trong này khó chịu?

Điện thoại còn chưa kết nối, di động lại hết pin. Phong Uyển Nhu bực bội vô cùng. Không nghĩ nhiều, đem di động đặt lên bàn, đi lấy di động của Phong Uyển Tư. Ấn số của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu không nói gì nhìn tên đang được gọi đi trên màn hình di động - 'Kẻ cướp tỷ tỷ siêu cấp vô địch đê tiện nhất vũ trụ Tiện Thảo'. Uyển Tư đối với Tiểu Thảo thật đúng là hận đến tận răng...

"Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ xoay xoay, mông xoay xoay. Ngủ sớm dậy sớm chúng ta cùng nhau tập thể dục. 1,2,3,4, hít thở, hít thở, hít thở. Như vậy mới không già!"

Đột ngột tiếng nhạc chờ hưng phấn truyền đến, khiến cho Phong Uyển Nhu đang nắm chặt điện thoại bị dọa cho tim đập kịch liệt, cả người run run. Di động trong tay thiếu chút nữa trực tiếp ném ra ngoài, lửa dục vọng nháy mắt bị diệt đi một nửa. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại đã kết nối với đầu dây bên kia.

"Alô, Viên thuốc đáng chết, như thế nào nửa đêm gây rối? Thực đáng ghét, Phong tổng không phải giao cho cô rồi sao, cô còn muốn làm gì?"

"......"

Bên kia Tiểu Thảo bởi vì tưởng niệm Phong tổng cho nên vẫn mất ngủ, thật vất vả ngủ được lại bị đánh thức, rời giường trong tức giận. Tiểu Thảo nói vài câu không thấy Phong Uyển Tư trả lời, lửa giận lại càng lớn hơn nữa.

"Cô là trẻ con chắc, lúc nào cũng muốn cướp Phong tổng với tôi? Đều cho cô rồi mà còn nữa đêm gọi điện thoại gây rối? Tôi không sợ đâu, cô thích thì đi méc đi. Cô cứ nói cho Phong tổng biết tôi nhìn lén nàng tắm rửa, đừng lấy cớ này uy hiếp tôi nữa! Đã vậy tôi cũng méc với Phong tổng, nói cho nàng biết cô thường mặc trộm nội y của nàng!"

"......"

Dục hỏa liền như vậy mà dập tắt. Phong Uyển Nhu nắm di động, nghe Tiểu Thảo nói chuyện liên hồi. Xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn Phong Uyển Tư đang ngủ say mê trên giường, cắn cắn môi.

"Tiểu Thảo."

"Sao? Cổ họng hư rồi hả, khó nghe chết đi được? Ha ha, tôi đã biết rồi, bị quả báo phải không?"

"......"

Tiểu Thảo như vậy Phong Uyển Nhu cũng chưa gặp qua. Quả thực chính là phiên bản của Phong Uyển Tư - phản ứng thần tốc, nói chuyện hại người. Trong lúc nhất thời chán nản, nắm di động nói không ra lời.

Di động bên kia Tiểu Thảo cũng trầm mặc một hồi, tựa hồ có chút tỉnh táo, thử hỏi.

"Phong, Phong tổng?"

"Tỉnh rồi?"

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ bóp trán, hai người kia, đến tột cùng sau lưng nàng làm bao nhiêu chuyện xấu. Di động không có bất kì thanh âm nào, Phong Uyển Nhu cũng không sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên, ước chừng một phút sau, thanh âm run cầm cập của Tiểu Thảo truyền tới.

"Phong tổng, như thế nào là chị a?"

"Di động của tôi hết pin."

"Nga... Em rất nhớ chị a."

"Nhớ tôi chứ gì? Lúc tắm rửa sao?"

Phong Uyển Nhu nhăn mày. Nếu Tiểu Thảo hiện tại ở bên cạnh nàng, nàng nhất định phải nhéo nát khuôn mặt bánh bao của Tiểu Thảo.

"Không có, em vừa rồi tưởng là Viên thuốc, cho nên -"

"Cho nên như thế nào?"

Tiểu Thảo muốn nói cho nên rồi nói bừa vài câu, mà trước mặt Phong Uyển Nhu nàng lại không có lá gan đó. Trong lúc nhất thời không biết làm sao, nhấp miệng, lật chăn, ngồi ở trên giường, không nói gì.

"Hai người không thể ở chung hòa bình được sao?"

Phong Uyển Nhu có chút đau đầu về mối quan hệ của Tiểu Thảo cùng muội muội. Hai người này rốt cuộc sao lại thành ra thế này, vừa nhấc điện thoại lên nghe là như oan gia đấu võ miệng không ngừng. Tiểu Thảo nếu như còn tiếp tục bị Uyển Tư rèn luyện tài ăn nói nữa, về sau có lẽ sẽ khi dễ mình luôn a?

"Đừng nóng giận nữa mà, em xin lỗi."

Tiểu Thảo thừa nhận sai lầm ngay lập tức, thái độ phi thường tốt, là một đức tính của một hảo hài tử. Mà nàng cũng biết Phong tổng cũng sẽ không đành lòng mắng mình nên cố ý tỏ vẻ đáng thương.

Giả bộ cũng tốt. Thực lòng thừa nhận sai lầm cũng được. Phong Uyển Nhu đối với Tiểu Thảo đã không còn sức chống cự nữa rồi. Nàng nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, phỏng chừng Tiểu Thảo đã ngủ được vài giấc mà lại bị mình đánh thức, thật là không tốt.

"Tốt rồi, không quấy rầy em nữa, ngủ đi."

Nhẹ giọng nói, Phong Uyển Nhu cũng dần dần ấm lòng lại. Tiểu Thảo vừa nghe liền hưng phấn, nắm di động không chịu buông tay.

"Thật vất vả mới nói chuyện cùng nhau, nói thêm một hồi đi Phong tổng, được không?"

Tiểu Thảo biết Phong tổng đang dùng di động của Viên thuốc, trong lòng đã tính toán, điện thoại đường dài gọi lâu một chút, cho hết tiền luôn đi.

Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, có chút do dự. Ngày mai sáng sớm nàng còn muốn đi Thánh Hoàng nhìn một cái. Nhưng nghe Tiểu Thảo cầu xin lại không đành lòng cự tuyệt. "Ân" một tiếng, xem như đáp ứng rồi.

Vì thế, hai người bắt đầu trò chuyện tình yêu qua điện thoại.

"Phong tổng, em nhớ chị."

"Tôi biết, lúc tôi xuống máy bay em đã nói."

"......"

Lạnh lùng a. Tiểu Thảo kéo một bên chăn, đắp lên người mình. Phong Uyển Nhu lại không có cảm giác gì. Nàng gọi điện thoại luôn có mục đích tính chính đáng, như buổi chiều nay, gọi cho Tiểu Thảo là vì báo bình an. Mà hiện tại, nàng trở nên mờ mịt. Rõ ràng bản thân nhớ Tiểu Thảo, cũng không nói nên lời, chỉ có thể nói theo ý nghĩ của mình, một câu tình cảm cũng không có.

"Không giống nha. Hôm nay tan tầm em cùng Ngưng Ngưng uống rượu, về nhà lại nhớ chị đến khó chịu."

"Em uống rượu? Không phải đáp ứng tôi không uống sao?"

"... Là vì rất nhớ chị a."

"Này không phải là lý do."

"... Ngô."

Tiểu Thảo lấy chăn bịt kín đầu. Phong Uyển Nhu cũng cảm giác ra bản thân có chút quá đáng, thở dài.

"Tiểu Thảo."

"Ân?"

Tiểu Thảo thần kinh đang căng thẳng, thật cẩn thận nghe. Nàng nghĩ rằng Phong tổng khẳng định là tức giận rồi sẽ mắng nàng.

"Tôi nhớ em..."

Phong Uyển Nhu nắm di động thật chặt, móng tay bởi vì khẩn trương có chút trắng bệch, mặt cũng hơi hơi đỏ lên, trong lòng có chút không được tự nhiên. Phong tổng bên này không được tự nhiên, Tiểu Thảo bên kia lại phấn khởi đến điên rồi. Giống như con rùa bị lật, hai tay hai chân giơ lên trời vùng vẫy, vui vẻ nói.

"Phong tổng, Phong tổng, chị thật tốt. Chị hôm nay vì sao lại như vậy? Vì cái gì không giống mọi khi?"

Mặt Phong Uyển Nhu nóng lên, có chút chột dạ. Tiểu Thảo này thiệt không nể mặt mà.

"Có phải chị nhìn thấy cái gì đó cho nên nhớ em? Là khoai tây hả?"

"... Nói bậy bạ gì đó?"

Phong Uyển Nhu mặt đỏ lên. Tiểu Thảo nghe thanh âm nàng không được tự nhiên nên càng vui vẻ.

"Như thế nào? Bị em đoán trúng phải không? Nói chị nha, Phong tổng, rốt cuộc vì sao mà điện thoại cho em."

Nửa đêm gọi điện thoại, đây không phải phong cách của Phong tổng, nhất định là có việc. Tiểu Thảo thực vui vẻ cũng rất ngạc nhiên, muốn biết là cái gì khiến cho Phong Uyển Nhu chuyển biến lớn như vậy.

"Em chưa thấy buồn ngủ sao?"

Thực sáng suốt nói sang chuyện khác. Phong Uyển Nhu chỉ cảm thấy dục hỏa dưới đáy lòng bị Tiểu Thảo làm nũng lại dần dần gia tăng, tim đập có chút nhanh, thân thể cũng có biến hóa.

"Không buồn ngủ, nói chuyện phiếm với chị sao có thể buồn ngủ, rất vui vẻ. Không có chị bên cạnh, em ngủ không ngon"

Không ở bên cạnh... Ngủ không ngon, Phong Uyển Nhu cắn cắn môi. Nếu không phải Tiểu Thảo nói chuyện bằng giọng điệu vô tội tới cực điểm, nàng sẽ thực nghĩ đến Tiểu Thảo đang cố ý câu dẫn mình.

"Chờ chị trở về, em sẽ đến nhà chị ngủ hoài có được không? Phong tổng?"

Tiểu Thảo cảm giác ra Phong Uyển Nhu hôm nay có điểm không giống với mọi khi, nói chuyện dễ chịu hơn. Hơn nữa nàng nói cái gì cũng đều đáp ứng, liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

"Không được."

Phong Uyển Nhu trực tiếp cự tuyệt, Tiểu Thảo nghe xong rất là ủ rũ.

"Vì cái gì?"

Vì cái gì? Phong Uyển Nhu hít sâu. Lần này trở về, nàng không thể cam đoan nếu Tiểu Thảo ngủ ở bên người mình còn có thể thờ ơ hay không. Trước khi Tiểu Thảo còn chưa chuẩn bị tốt, nàng không thể làm như vậy.

"Chỉ thi thoảng thôi được không? Em muốn chị ôm em ngủ."

Tiểu Thảo rất ngây thơ, giọng nói không pha bất cứ hương vị dục vọng nào. Điều này làm cho Phong Uyển Nhu vừa ấm áp lại vừa phải nén giận. Ấm áp là vì nàng ta không muốn xa rời mình. Nén giận là lần trước xem cái gì mà 'Ham mê thể xác' nàng còn tưởng rằng Tiểu Thảo đã thông suốt, ai biết vẫn là đầu gỗ.

"Không được. Em đi mua gối ôm đi."

"Mới không cần nha. Gối ôm không thơm cũng không mềm."

Tiểu Thảo thề, nàng nói tất cả đều là thực tâm nói. Nhưng lời nói này đến tai Phong Uyển Nhu liền thành lời khiêu khích.

"Em nói bậy bạ gì đó?"

"Làm gì mà chị giận? Là lời nói thật mà."

Tiểu Thảo ủy khuất, hôm nay Phong tổng rốt cuộc làm sao vậy, hỉ nộ vô thường a.

"Được rồi, em ngủ đi, tôi cũng mệt rồi." Phong Uyển Nhu thầm nghĩ nhanh cúp điện thoại, đi dùng nước lạnh rửa mặt.

"Được... Vậy chị nhanh lên trở về nha, sau đó cùng nhau ngủ."

Tiểu Thảo thực không tình nguyện, nắm chặt di động lưu luyến.

"Ba" một tiếng, điện thoại bị cúp. Vốn là muốn dập tắt lửa mới điện thoại, nhưng giờ thì hay rồi. Phong Uyển Nhu không chỉ có không diệt được lửa dục vọng, ngược lại bị thúc đi lên. Cầm lấy ly nước lạnh, nàng một hơi uống xuống, hít sâu mấy hơi, ổn định cảm xúc. Phong Uyển Nhu xoay người, chuẩn bị ngủ, vừa quay người lại, liền thấy trước mắt là quả đầu lộn xộn đang xoa xoa mắt nghi hoặc nhìn nàng ~ Phong Uyển Tư.

"Tỷ, chị làm gì, sao dùng di động của em?"

"Điện thoại của chị hết pin rồi."

"Nửa đêm chị gọi cho ai? Sẽ không phải là Tiện Thảo kia chứ!"

Phong Uyển Tư nháy mắt liền hung tợn. Cái gì, lấy di động của nàng gọi điện thoại cho Tiểu Thảo?! Phong Uyển Nhu cũng lười cùng nàng giải thích, quay qua bên kia, đi ngủ cho khỏe.

Phong Uyển Tư trừng mắt nhìn Phong Uyển Nhu một hồi, bĩu môi, không làm gì nữa. Đứng dậy đi ra ngoài. Không đến hai phút, Phong Uyển Tư đi theo vết xe đổ của chị gái, một phen đẩy cửa ra, ánh mắt trừng lớn như đèn xe ô tô.

"Tỷ!!!"

Thật vất vả mới chuẩn bị ngủ được, Phong Uyển Nhu bị Phong Uyển Tư làm cho tỉnh ngay. Nàng đứng dậy, nhíu mày nhìn Phong Uyển Tư.

"Làm sao vậy?"

Ánh mắt trừng lớn, trên mặt còn có màu hồng bất thường, Phong Uyển Tư nhìn Phong Uyển Nhu, nói trong run rẩy.

"Em vừa rồi đi WC, chị đoán xem em thấy cái gì?!"

Mặt mũi trong nháy mắt cũng đỏ lên, Phong Uyển Nhu ra vẻ trấn định nhìn em gái.

"Thấy cái gì?"