Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 64




Không chỉ mình Lâm Đàm Đàm không coi việc cướp người mà chuyện lớn, Bạch Trừng thế mà cũng nghĩ vậy. Việc mời chào nhân viên chủ yếu do anh ta đảm nhận, cũng chẳng gióng trống khua chiêng mà chỉ bí mật tiếp xúc với những người anh ta xem là người tốt.

Quá trình vẫn rất thuận lợi, Lâm Đàm Đàm cũng cố hết sức kiểm lậu, cô cảm thấy hiệu suất của một mình cô rất thấp, sợ quên mất, nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến ổ chuột biến dị.

“Chính là dao động năng lượng như thế này, mấy đứa nhớ chưa?” Cô như một chủ nhiệm lớp nghiêm khắc đang dùng dị năng của mình mô phỏng trạng thái chưa thức tỉnh của dị năng, nghiêm túc dạy dỗ học sinh của mình. Mười con chuột biến dị phía dưới tập trung nhìn cô, đôi mắt to như hạt đậu của Tiểu Hắc mở lớn, hai chi trước ngắn nhỏ giơ hết lên, cuộn lại trước người, từng con từng con đứng lên như người, những cái đầu nhọn nho nhỏ lắc lư theo chuyển động tay của Lâm Đàm Đàm.

Đám người Diệp Tiêu đứng một bên xem màn này: “…”

Cứ cảm thấy trong đội của họ có rất nhiều phần tử kỳ quái.

Thực vật biến dị ngoan ngoãn vòng bên chân Diệp Tiêu có chút khát khao “ngó” sang phía bên kia, lại nhìn Đại Ma Vương, cảm thấy chắc anh không cản nó nên dè dặt cẩn thận thử bò qua.

Cách nó bò thật ra cũng rất đặc biệt, nó không chuyển động như động vật thân mềm mà duỗi thẳng những sợi râu nhỏ trên rễ cây ra, bám lấy mặt đất rồi kéo chủ thể về phía trước, sàn nhà trơn bóng khiến nó bò trên mặt đất có vẻ khá gian nan.

Bò được một đoạn, phát hiện quả nhiên Đại Ma Vương không có ý ngăn lại, nó lập tức vui vẻ bò đến bên cạnh Lâm Đàm Đàm, gật “đầu” điên cuồng.

Lâm Đàm Đàm đang cảm thấy cả đám chuột biến dị dường như không thông minh cho lắm, khó giao tiếp, cô thấy biểu hiện của nó thì mắt sáng rực lên: “Mày nhớ à? Ngoan, giỏi quá.” Lâm Đàm Đàm sờ đầu nó, cho nó chút năng lượng. Thực vật biến dị rất vui, chiếc rễ hoàn chỉnh và hai cái “chân cụt” vặn vẹo cả lên, môi Lâm Đàm Đàm giật giật, cảm thấy hơi cay mắt.

Đám chuột biến dị để ý, vây quanh thứ kỳ quái đó kêu chít chít.

Những con chuột biến dị hình như vô cùng mẫn cảm với thực vật biến dị, chắc do lần đầu tiên giao tiếp với loại này đã bị tổn thương nặng, trong đó có cả thú cưng đầu tiên của Lâm Đàm Đàm – chuột lớn phản ứng kịch liệt nhất. Lúc trước bị một cây cỏ biến dị trói chặt, chạy không thoát khiến nhóc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, bây giờ bề ngoài nó to ra một vòng, dị năng kim hệ cũng mạnh hơn, thấy thứ đáng ghét xâm nhập địa bàn của chúng nó là há miệng gặm ngay.

Một nhát cắn một dấu răng, cũng may thực vật biến dị vỏ dày, nhưng những con chuột biến dị khác cũng nhào lên, nó bị cắn cho người đầy dấu răng, thê thảm hết sức.

Lớp học của Lâm Đàm Đàm cứ thế bị quấy rối, cô kêu lên: “Thôi, đừng đánh nhau, tránh nhau ra hết cho chị!”

Diệp Tiêu đỡ trán, những người khác vui mừng.

Tuy quá trình giảng bài có hơi trắc trở vì các học sinh chia làm hai phe cánh, hai bên đều muốn thể hiện, muốn áp đảo đối phương nên cố hết sức làm việc. Nhóm chuột biến dị đi đường chuột của mình, lén cảm thụ thứ dao động năng lượng kỳ lạ ở khắp nơi trong những khu lều trại. Còn thực vật biến dị, sau nhiều ngày quan sát Diệp Tiêu cuối cùng cũng đồng ý tin rằng nó là một thực vật biến dị nghe lời, cũng cho nó cơ hội thể hiện.

Nó rời đất mấy ngày, da đã sớm nhăn nheo khô héo, một khi được về với đất thì vui vẻ khỏe khoắn. Nó ở dưới đất và trên mặt đất là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, tốc độ của nó cực nhanh, nếu tối hôm đó không phải chính nó trèo lên lầu, chui đầu vào lưới thì đến Diệp Tiêu cũng chưa chắc đã bắt được nó.

Sau khi nó lấy lại tự do cũng không chuồn mất, thật sự đi làm việc. Nó chui xuống dưới nền đất khu lều trại, không biết có cần thò đầu lên trên mặt đất để thăm dò hay không, khu lều trại không có cao thủ, hơn nữa nơi nơi toàn là bùn đất, nó có thể thoải mái qua lại nên không sợ bị người phát hiện, vậy mà có hiệu suất tương đương với mười con chuột biến dị.

Chỉ mới ngày đầu tiên, hai bên đều tự tìm được ba người nghi ngờ là mục tiêu có khả năng thức tỉnh dị năng.

Lâm Đàm Đàm rất ngạc nhiên, nhưng vấn đề là đám chuột biến dị không biết nói, thực vật biến dị chỉ biết làm ra cái số “3” giống như muốn bẻ gãy mình cũng chẳng cách nào nói cho cô biết tin tức chuẩn xác về mục tiêu.

Cô đang nghĩ có nên dạy tụi nó học chữ trước hay không, Từ Ly đột nhiên nói: “Hay là tôi cùng đi tìm người với chúng nó?”

Anh ta đột nhiên nhận việc, Lâm Đàm Đàm khá bất ngờ. Tuổi của Từ Ly và Mai Bách Sinh không kém nhau mấy, cũng là em trai nhỏ trong đội ngũ nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn với Mai Bách Sinh. Anh ta hay ngại, thích yên tĩnh, phần lớn thời gian đều im lặng đến mức không có cảm giác tồn tại. Chưa kể anh ta còn tập võ cổ, không biết có tuyệt chiêu điều tức (khí công/ thổ nạp: luyện tập hít thở) gì đó mà dù ngồi một chỗ không làm gì cũng khiến người ta rất khó nhận ra ở đó còn có một người. Thế nên Lâm Đàm Đàm có thể chơi với Mai Bách Sinh như anh em thân thiết nhưng lại rất ít giao tiếp với Từ Ly.

Thấy Lâm Đàm Đàm nhìn sang, Từ Ly sờ đầu: “Được không?”

Lâm Đàm Đàm nói: “Đương nhiên có thể, nhưng anh định làm thế nào?”

Từ Ly cười: “Chúng dẫn đường, tôi đi theo.”

Sau đó, lần đầu tiên Lâm Đàm Đàm cảm nhận trực quan cái gì gọi là “Phi Diêm Tẩu Bích (Vượt nóc băng tường)”

Đúng là tới vô ảnh, đi vô tung, giống như gió, tựa như điện mà lại như sương, dù là dị năng giả khá mạnh cũng rất khó bắt được hơi thở và bóng dáng của anh ta.

Từ Ly rất phấn khởi tiếp nhận nhiệm vụ này, trời tối xuất phát, trước theo chuột biến dị tìm người, sau lại theo thực vật biến dị, nó thường thò đầu ra khỏi mặt đất để ra hiệu cho Từ Ly, chưa tới nửa đêm đã tìm đủ sáu người, ghi lại từng người, sáng hôm sau lập tức cung cấp tin tức tương đối kỹ càng cho cô.

Lâm Đàm Đàm thán phục hiệu suất làm việc của anh ta, Bạch Trừng bắt đầu tiếp xúc với sáu người nọ. Tất cả đều là những người đáng thương trong khu lều trại, cho chút vật tư là có thể bán mạng nhưng về mặt nhân phẩm phải khảo sát một phen. Dường như Bạch Trừng sinh ra vì việc này, những việc Diệp Tiêu không thích quan tâm, anh ta lại thích thú.

Vì thế nhiệm vụ kiểm lậu chủ yếu do hai loài biến dị và Từ Ly phụ trách. Từ Ly không cần Lâm Đàm Đàm phải lo, hai thành phần kia mỗi lần lập công Lâm Đàm Đàm đều phải thưởng cho chúng. Thực vật biến dị chỉ cần năng lượng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm, chuột biến dị vốn không có nhu cầu này nhưng thấy thực vật biến dị được cho nên cũng nhao nhao đòi năng lượng của Lâm Đàm Đàm.

Lâm Đàm Đàm vốn định dùng thịt và hoa quả để khao chúng nó cũng quyết định thuận theo ý chúng. Năng lượng à? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vừa bảo vệ môi trường lại vừa đỡ tốn kém, vẫn nên tiết kiệm hoa quả, để dành cho mình ăn.