“Em em em tự ăn!” Trong bỗng chốc quẫn bách cực độ Lâm Đàm Đàm vội nói, Diệp Tiêu không để cô thò tay ra: “Há miệng.”
Lâm Đàm Đàm lúng túng không biết làm sao, nhìn cơm trước mắt, không ăn cũng phải ăn.
Cuối cùng cô đành tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu: “Em sai rồi.”
Diệp Tiêu cụp mắt nhìn cô: “Sai ở đâu?”
“Em nên nghe lời anh về biệt thự nghỉ ngơi, dù không về cũng không nên thể hiện như thế.” Cô chớp mắt, nhìn đôi mắt to tròn chân thành của em nè! “Nhưng em xin cam đoan, ngày mai, chậm nhất là trong hai ngày tay em sẽ khỏi, thật mà!”
Diệp Tiêu nhìn cô một lát, nói: “Trước khi tay khỏi thì không được ra khỏi cửa.”
“A? Nhưng mà…” Nhưng còn nhiều bệnh nhân như vậy phải làm sao đây?
Diệp Tiêu nói tiếp: “Cứu người là việc tốt nhưng phải lượng sức mà làm. Bây giờ em bị thương, phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Hơn nữa không phải em nói không còn nhiều bệnh nhân bệnh nặng nữa à?”
Cũng đúng, Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ một hồi, vẫn đồng ý, chủ yếu là vì cô thấy không đồng ý thì ải này đương nhiên không qua được.
Cô lại tha thiết cầu mong: “Thế… em có thể tự ăn chưa?”
Diệp Tiêu không còn cách nào đành bỏ thêm canh gà và gà xé vào bát cơm, thêm tý thịt sơn dương và thức ăn, lấy đi chiếc đũa, đặt muỗng vào rồi đầy tới trước mặt cô: “Ăn đi.”
Lâm Đàm Đàm thở dài một hơi, ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn, ăn cực kỳ chăm chú, sợ cái tay run của mình lại chọc giận Đại Ma Vương bên cạnh.
Dáng vẻ hạ mắt toàn tâm toàn ý tranh đấu với đồ ăn cực kỳ giống một chú mèo nhỏ tập trung ăn cơm, ánh mắt Diệp Tiêu cũng dịu xuống, không nhịn được đưa tay ra sờ mái tóc mềm mại của cô.
“Hử?” Lâm Đàm Đàm ngậm một miệng cơm ngẩng đầu nhìn anh, dùng mắt hỏi.
“Không có gì.”
Ban đầu Lâm Đàm Đàm còn rất áp lực nhưng đêm nay đồ ăn thật sự quá ngon, cô cũng rất đói bụng, lần ăn này ăn đến vui vẻ, vứt luôn Diệp Tiêu sang một bên.
Ăn hết một chén cơm, cô thỏa mãn thở ra. Diệp Tiêu hỏi cô có muốn ăn thêm không, cô lắc đầu: “Vậy em uống thêm chút canh đi.” Cô bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng canh gà.
Chất thịt của gà biến dị chắc nịt hơn gà bình thường, làm thành canh rất ngon, cô vừa uống vừa hỏi Diệp Tiêu: “Anh ăn chưa?”
“Chút nữa anh ăn.”
“À.” Cô uống hai ba ngụm hết chén canh: “Em ăn no rồi.”
Diệp Tiêu đứng dậy thu dọn chén đũa, Lâm Đàm Đàm muốn giúp đỡ nhưng lại bị từ chối, cô dè dặt cẩn trọng nhìn anh: “Anh còn giận à?”
Diệp Tiêu dừng tay, thở dài nói với cô: “Anh không giận.”
Gạt người, rõ ràng anh đang giận.
“Nhưng…” Quả nhiên đến đây đã chuyển ý, Lâm Đàm Đàm vểnh tai, Diệp Tiêu nói: “ Em phải hứa với anh, phải yêu quý bản thân. Một tay của em đã bị thương, tay kia lại bị tổn thương nữa, càng phải chú ý, đừng bất cẩn với thân thể của chính mình.”
Lâm Đàm Đàm có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu: “Em đâu có không cẩn thận đâu. Em biết rồi, em hiểu mà, em sẽ nhớ kỹ.”
Diệp Tiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra cô chỉ nói cho có, hết cách: “Đừng chỉ nói ngoài miệng, nếu còn lần sau, anh sẽ không nhịn được mà…” Anh nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô dưới ánh đèn, không khỏi hạ giọng, nuốt câu định nói tiếp về.
Lâm Đàm Đàm hơi mở to mắt, vừa sợ vừa thận trọng hỏi: “Sẽ không nhịn được mà đánh em hả?”
Diệp Tiêu: “…”
Không nhịn được tình cảm trong lòng mà ôm em, không nhịn được mà thay em dàn xếp những chuyện đã định, không nhịn được mà giam cầm em bên cạnh mọi lúc.
Diệp Tiêu buồn bực dùng sức xoa đầu cô, xoa đến mức tóc cô loạn hết lên, bưng khay ra ngoài: “Ngủ đi.”
“Này!” Lâm Đàm Đàm bĩu môi, ôm đầu ngẩn người một lát, rốt cuộc anh có ý gì đây? Thôi kệ, ngủ thôi.
Cô thả ra một đoàn lửa yếu ớt, hong đệm giường chăn màn một lượt, sưởi cho ấm áp, chui vào trong lại thoải mái thở ra một hơi, thoáng chốc đã ngủ.
Khi Diệp Tiêu xuống lầu, những ngườu khác đã cơm nước xong, cũng rất có mắt nên không hỏi nhiều. Diệp Tiêu cũng không nói gì với họ, tự ăn, cũng giải quyết hết toàn bộ thức ăn thừa Lâm Đàm Đàm chừa lại.
Vào đêm, có người đến biệt thự.
Người đến là Hứa Thiên Kim và Tưởng Trung Ý. Tưởng Trung Ý đi chung với Hứa Thiên Kim, cậu ta cứ bồi hồi ngoài cửa, bị thực vật biến dị phát hiện, sau đó cũng bị đám chuột biến dị nhanh chóng phát hiện, coi họ là thành phần khả nghi, vây lấy rồi kêu lên chít chít, không ngừng cào cấu.
Hứa Thiên Kim bị một đám chuột nhảy xuống bấu vào ống quần, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, may mà trong biệt thự có người nghe được động tĩnh nên ra xem, cậu ta vội nói: “Tôi đến tìm bác sĩ Lâm.”
“Bò xuống.” Diệp Tiêu kêu đám chuột biến dị và thực vật biến dị đang kêu đến vui vẻ bò xuống, nói với Hứa Thiên Kim: “Đàm Đàm ngủ rồi, có gì cậu có thể nói với tôi?”
Lần đầu tiên Hứa Thiên Kim đối mặt chính diện với nhân vật truyền thuyết trong lịch sử này, có hơi căng thẳng: “À… vậy…”
Diệp Tiêu nhíu mày: “Gấp lắm à? Nếu không gấp thì mai hãy tìm cô ấy nói.”
“Cũng không quá gấp, tôi cũng không biết nữa.” Hứa Thiên Kim ngẫm nghĩ: “Chuyện là vầy, lúc chiều sau khi bác sĩ Lâm bị dẫn đi, Văn tử có tới tìm tôi, chính là người tốt nhất với tôi khi tôi ở chỗ Chu Nham. Anh ta nói chuyện với tôi, tôi liền đi theo, nhưng anh ta không tới gặp tôi một mình mà còn dẫn Chu Nham theo. Chu Nham hỏi tôi một câu, sau đó ý thức của tôi trở nên mơ hồ, chờ tôi tỉnh táo lại gã đã hỏi đến vấn đề thứ hai, nhưng tôi không nhớ rõ tôi có trả lời câu hỏi trước đó của gã hay không. Từ phản ứng của Chu Nham, tôi nghĩ tôi có trả lời, nhưng tôi không nhớ gì hết.”
Hứa Thiên Kim mơ hồ kể lại, Diệp Tiêu lại nghe rõ mười mươi: “Cậu cảm thấy gã có năng lực nào đó như thôi miên, có thể khiến người ta mất đi ý thức rồi trả lời câu hỏi của gã?”
“Đúng là vậy, nhưng lịch sử… Khụ khụ.” Hứa Thiên Kim nói: “Ý tôi là tôi cảm thấy gã không có năng lực đó, việc gã làm trước kia chẳng có liên quan gì đến thôi miên cả, tôi cũng không biết gã thế là sao nữa.”
Trong lịch sử, Chu Nham có dị năng, không xem là mạnh nhưng ở hậu kỳ mạt thế cũng có thể miễn cưỡng xếp vào hàng trên, đương nhiên cũng có thể là gã đã bóp méo lịch sử, dát vàng lên người mình, dù sao sử sách cũng không ghi chép lại gã có dị năng thôi miên, thẩm vấn người khác gì cả. Nhưng nếu không phải là dị năng, Hứa Thiên Kim cảm thấy trạng thái của mình lúc đó cũng quá kỳ quái rồi.
Cậu ta rất sợ Chu Nham lại tìm cơ hội đến hỏi mình, nếu không có ý thức nói ra bí mật của mình và Lâm Đàm Đàm thì đúng là hỏng bét, cứ trằn tróc mãi, không đợi nỗi đêm qua đã chạy tới tìm Lâm Đàm Đàm nói chuyện này.
Diệp Tiêu hỏi: “Cậu có bí mật tuyệt đối không thể cho người khác biết?”
Hứa Thiên Kim gãi đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Tiêu: “Bí mật này có liên quan đến Đàm Đàm?”
Hứa Thiên Kim thầm giật mình, không dám hé răng.
Diệp Tiêu lại hỏi: “Gã hỏi cậu chuyện gì?”
“Câu hỏi thứ nhất [Bác sĩ Lâm có dị năng thổ hệ hay không?], tôi không biết mình đã trả lời cái gì. Câu hỏi thứ hai [Tôi và bác sĩ Lâm có quan hệ gì?], khi đó tôi đã tỉnh táo lại, không trả lời liền chạy biến.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Tôi hiểu, việc này tôi sẽ giải quyết, tôi đưa cậu về.” Anh nói rồi vào trong đổi một bộ quần áo, thật sự đích thân đưa Hứa Thiên Kim về.
Dọc đường Hứa Thiên Kim thở cũng chẳng dám thở mạnh, Tưởng Trung Ý càng không dám lỗ mãng trước mặt Diệp Tiêu, hai người dọc đường cảm thấy vạn phần vất vả, may mà hai bên cách nhau không xa, Diệp Tiêu đưa hai người đến dưới lầu liền dừng, không định lên trên.
Hai người bước trên hành lang mà lòng hãy còn sợ hãi, Hứa Thiên Kim: “Khí thế của đội trưởng Diệp thật mạnh.”
“Đúng vậy, lúc không có chị Lâm tôi cũng không dám nói gì với anh ấy.”
Hứa Thiên Kim tò mò: “Có bác sĩ Lâm anh ấy sẽ không như vậy à?”
“Đương nhiên, không biết là không giống chỗ nào, nhưng dù sao cũng sẽ không đáng sợ như vậy.”
Hứa Thiên Kim thoáng đăm chiêu.
…
Bên kia, Diệp Tiêu đưa bọn họ về rồi thì không quay lại biệt thự mà nương theo bóng đêm đến một nơi.
Chỗ của Chu Lễ.
Lúc Chu Lễ xảy ra chuyện, Lý Quần định lấy anh ta ra làm cái cớ để tố cáo, đối xử với anh ta cực kỳ thân thiết, nhưng tố tụng chẳng xong còn lòi ra việc Lâm Đàm Đàm là tam hệ dị năng giả, ông ta ủ rũ, còn quan tâm Chu Lễ gì nữa, kêu người khiêng thẳng anh ta về chỗ ở.
Đến tối Chu Lễ mới tỉnh.
Một cú đánh cuối cùng của Lâm Đàm Đàm rất ác, như một cái chùy mấy chục cân đập lên đầu anh ta, nếu anh ta không phải dị năng giả, chịu đòn mạnh, nói không chừng đã bị một chùy đập cho ngốc hoặc chết luôn rồi.
Nhưng dù không bị đánh thành kẻ ngốc, cũng không chết, tỉnh lại anh ta vẫn thấy thật mơ hồ, vừa hỏi chuyện sau khi anh ta hôn mê mới biết Lâm Đàm đã tự chủ động tuyên bố mình có dị năng thổ hệ, anh ta im lặng một lúc lâu, tiện đà cười khổ, bỗng dưng cảm thấy mình như cái tôm cái tép, tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của đối phương, lại hồn nhiên không biết người ta chẳng coi đó ra gì.
Cô căn bản không có chút sợ hãi hay lo lắng.
Anh ta thở dài, biết mình đã hoàn toàn sai, hỏi người bên cạnh: “Chu Nham đâu?”
“Tâm trạng cậu ấy không tốt lắm, đang tự nhốt mình trong phòng.”
Ánh mắt Chu Lễ trở nên thâm trầm: “Nó có đến thăm tôi không?”
Người nọ ấp úng: “Có ghé qua.”
Chỉ là ghé qua? Nếu xét sự ân cần và quan tâm của đứa em trai này với mình, chẳng phải nó nên chờ sẵn bên giường sao? Đây là thời khắc Chu Lễ mẫn cảm nhất, không nhịn được nghĩ, phải chăng Chu Nham đang thấy hành vi của anh ta là tự làm tự chịu, thật buồn cười? Hay sự ngoãn ngoãn nghe lời của gã trước giờ chỉ là vờ vịt?
Bỗng một cơn gió lướt qua, ngay từ đầu chẳng ai để ý, Chu Lễ cũng vậy, nhưng vài giây sau anh ta lại mơ hồ nhận thấy gì đó, mặt biến sắc, muốn kêu ra tiếng thì cổ chợt lạnh, giống như có ai đó kề một thanh dao găm lạnh thấu xương vào cổ anh ta.
Mà lúc này, hai tâm phúc trong phòng anh ta đều quỳ rạp xuống như bị một sức mạnh khủng bố nào đó áp chế, muốn động cũng không động được. Bọn họ dùng hai tay ôm cổ, dường như trên cổ đang bị dây thừng siết lấy, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, mặt đỏ lựng cả lên, hừ hừ a a chẳng nói nên lời.
Chu Lễ nghiêm mặt, lòng chìm xuống đáy cốc, ngẩng đầu nhìn ra cửa, khóa cửa “cạch” một tiếng, bị mở ra một cách bạo lực, cửa bị đẩy ra, một người bước vào.
Chu Lễ thấy người tới, đồng tử dao động sau đó cười khổ: “Quả nhiên là anh, cũng chỉ có anh mới có thể lặng yên không một tiếng động mà đến như thế.” Anh ta thậm chí còn không thể phát hiện sớm một giây, cúi đầu nhìn cổ mình, cái gì cũng không có. Nhưng anh ta biết nơi đó đang có một lưỡi dao do không khí ngưng tụ thành, chỉ cần anh ta dám hành động thiếu suy nghĩ sẽ không nể tình mà cắt đứt cổ họng anh ta.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng vẫy tay, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại. Anh nhìn Chu Lễ nằm trên giường với cái huyệt thái dương xanh tím, mặt không biểu cảm, giọng nói còn lạnh hơn sắc mặt: “Anh đừng tự cho là mình rất mạnh, trên đời này những người có thể lặng im không một tiếng động lấy mạng an chẳng ít đâu.”