Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 210




Ma Quân trở về Lý Phủ thì lập tức hẹn gặp Lý Thanh Dương, đem công pháp trụ cột và Luyện Thể Quyết cùng với một bộ Kiếm Thư, các cấp bậc kiếm thuật khác giao cho thằng bé.

Khi nhìn đến Kiếm Thư, Lý Thanh Dương tò mò hỏi: " Thứ này tu luyện thế nào vậy sư phụ? "

Thằng nhóc vừa lật vào trong kết quả không hiểu gì cả, một chữ cũng không hiểu thì sao có thể tu luyện được?

Ma Quân giải thích: " Mỗi một chữ ghi trong Kiếm Thư đều là tinh túy của một môn kiếm thuật. Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ ra hết tất cả, ngươi sẽ thành Kiếm Tiên. "

Đúng vậy, Kiếm Thư là do một vị cường giả Kiếm Tiên được các vị diện xưng hô thành Tổ Sư Gia của Kiếm Đạo ( trong trí tưởng tượng của hắn khi viết ra tình tiết này là như vậy).

Tất nhiên vị Kiếm Tiên này cũng là một nhân vật thần bí trong một tác phẩm của Trần Minh Quân, cho nên tên gọi cụ thể cũng không biết nữa.

Người này hao phí rất nhiều năm ngao du vũ trụ, cuối cùng làm ra Kiếm Thư.

Kiếm Thư mà Ma Quân đưa cho Lý Thanh Dương không có được sự huyền diệu như trong tiểu thuyết mà hắn viết, bởi vì bản Kiếm Thư kia mỗi một chữ đều ẩn chứa kiếm ý mang theo tinh túy của một môn kiếm thuật, còn cái Ma Quân làm được chỉ là dùng mực đen viết lại mỗi một chữ bên trong.

Tuy thế, bản thân mỗi một chữ này lại không hề đơn giản, tuy chỉ là một chữ đứng đơn lẻ cũng mang theo chân lý kiếm thuật.

Vẫn may Lý Thanh Dương Kiếm - Đạo - Thể tam tu cho nên không cấp thiết cần đến Kiếm Thư hoàn chỉ. Với lại Tử Vi nói qua, ngộ tính trên phương diện kiếm đạo của Thiên Sinh Kiếm Thể vượt xa so với những loại thể chất Kiếm Đạo khác, Ma Quân chỉ hi vọng đủ lợi hại để lĩnh ngộ Kiếm Thư phiên bản fake này.

Để khích lệ tinh thần cho đồ đệ, hắn nói: " Kiếm Thư chính là tinh túy của Kiếm Đạo trên một phương vũ trụ, mỗi một chữ đều ẩn chứa chân lý Kiếm Đạo. Đợi đến khi ngươi lĩnh ngộ được toàn bộ các chữ này, kiếm của ngươi sẽ không gì có thể cản được. "

Chém gió chết cờ hó thế thôi, đến bản thân hắn cũng còn chưa nắm giữ được hết toàn bộ chân lý kiếm thuật nói gì đến những cái khác.

Nhưng Lý Thanh Dương lại không nghi ngờ chút nào, vội vàng cảm ơn sư phụ dạy bảo, hớn ha hớn hở chạy trở về tu luyện.

Ma Quân nâng tay lên che mặt, càng ngày hắn càng cảm thấy trình của mình vẫn chưa đủ để làm thầy của người khác. Bất quá hắn cũng không lừa Lý Thanh Dương, nắm giữ và lĩnh ngộ được toàn bộ ba ngàn chữ trong Kiếm Thư tương lai có thể vô địch thiên hạ, trở thành kiếm sĩ mạnh nhất vũ trụ.

Mấu chốt ở chỗ thằng nhóc đó có thể từ Kiếm Thư phiên bản hàng nhái lĩnh ngộ được ra cái gì không.

.............

Vĩnh Xuân Viện,

Lý Huân cùng với Lý An minh tranh ám đấu nhiều ngày, hai bên đều có hao tổn, tính cạnh tranh ban đầu dần dần diễn hóa thành thù hận.

" Các ngươi tránh ra, ta muốn gặp Dạ cô nương. "

Lý Huân tức giận hất văng đám nhân viên của Vĩnh Xuân Viện, hùng hùng hổ đi thẳng lên phòng riêng của Dạ Minh Châu ở tầng trên cùng.

Hắn cảm thấy rất phiền muộn, trước đây hắn đến nơi này còn thường tình cờ gặp Dạ Minh Châu cùng đối phương nói chuyện đôi ba câu nhưng dạo gần đây chẳng hiểu sao lần nào đến cũng không gặp, cho đến khi vô tình nghe đám kỹ nữ nói chuyện hắn mới biết, đối phương cố ý tránh mặt mình.

Vô duyên vô cớ bị mỹ nhân tránh mặt, Lý Huân quyết gặp Dạ Minh Châu một lần hỏi cho ra nhẽ.

Nhân cơ hội có người mật báo Dung ma ma không có trong thành, hắn liền đến Vĩnh Xuân Viện tìm nàng để hỏi.

" Công tử, thật sự không được! Hoa khôi đang tiếp khách! "

Nghe lời khuyên can này, Lý Huân lại càng thêm tức giận, cảm giác chiếm hữu xông lên tận đầu. Hắn vận dụng tu vi đem đám người một lần nữa hất văng sau đó đạp cửa xông vào.

Không thấy thì thôi, cảnh tượng này khiến cho hắn lại càng thêm tức giận bởi vì vị khách ngày hôm nay của Dạ Minh Châu lại chính là nhị đệ của hắn, Lý An. Vẫn chưa hết, quần áo trên người Dạ Minh Châu còn đặc biệt thiếu vải để lộ ra da thịt trắng hồng mê hồn, khi Lý Huân xông vào còn chứng kiến hai người đang uống rượu cười đùa vui vẻ.

Tâm trạng hắn lúc này giống như đang đi bắt gian vậy.

Thấy hắn hùng hùng hổ hổ xông vào, Dạ Minh Châu không vui hỏi: " Lý Huân công tử, có chuyện gì vậy? "

Lý Huân vừa mở miệng đã mắng: " Dạ Minh Châu, ta đối với ngươi không tệ sao ngươi lại đi làm loại chuyện này? "

Dạ Minh Châu mày liễu nhíu lại, nói: " Tiểu nữ là nữ tử chốn thanh lâu, tiếp khách là chuyện bình thường, Không lẽ ta làm công việc của mình cũng phải hỏi ý kiến của công tử sao? "

Lý An thấy vậy liền nhân cơ hội hạ thấp hình tượng đối phương trong mắt người đẹp: " Không sai, Dạ cô nương muốn làm gì vốn là quyền tự do của nàng ấy, ngươi lấy tư cách gì mà chỉ trích? "

Lý Huân càng nghe càng tức giận, trở tay một quyền đánh thẳng đến Lý An nhưng mới chỉ đi được nửa đường đã bị Dạ Minh Châu cản lại. Nàng nổi giận, gằn từng chữ: "Xin công tử tự trọng! Ở nơi này không cho phép đánh nhau! "

Lý Huân thấy Dạ Minh Châu bênh vực Lý An, sự ghen tuông trong lòng biến thành thù hận: " Được! Được lắm! Hai người các ngươi cứ chờ đấy! "

Nói xong phủi áo bỏ đi.

Lý Huân vừa đi, Dạ Minh Châu cũng hạ lệnh tiễn khách làm cho Lý An vô cùng khó chịu. Dạo gần đây hắn đã tốn không ít tiền chỉ để ngồi uống rượu với Dạ Minh Châu mấy lần, muốn tìm cơ hội leo lên giường của nàng một lần nữa nhưng đáng tiếc lại luôn bị đối phương từ chối khéo.

Hôm nay hắn đặc biệt chuẩn bị thơ tốt, rượu ngon lại đến, kết quả bị Lý Huân phá đám.

Thử hỏi không tức sao được?

Nhưng hắn không biết rằng ngay sau khi cả hai rời đi, vẻ mặt của Dạ Minh Châu lại trở nên rất vui vẻ.

" Chỉ là hai quân cờ mà thôi, cũng muốn vọng tưởng chiếm hữu được bản cô nương? "

" Hoa khôi, ngài muốn đi đâu? "

Dạ Minh Châu đáp: " Tự nhiên là đi tìm người có thể đưa bản cô nương lên chín tầng mây rồi. "

Khẽ cười duyên một tiếng, nàng nhảy ra cửa sổ, thân hình trong chớp mắt đã biến mất.

.........................

Ma Quân rảnh rỗi nằm trên mái nhà ngắm trăng, trong lòng đang ngẫm nghĩ lại những lời Chu Lượng nói với mình sau chuyến đi Trung Vực.

" Công tử, lần này đến Trung Vực ta đã tranh thủ điều tra về thế lực mới nổi có tên Ngọc Kiều Cung. "

" Nghe nói cung chủ của bọn họ là một thiếu nữ trẻ tuổi, tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, lại còn nhận được truyền thừa của Ngọc Kiều Đại Đế. "

" Lão phu có linh cảm chuyện này có liên quan đến đại phu nhân cho nên mới cố ý đến gặp một lần, kết quả chắc hẳn công tử cũng đoán được. "

" Vị cung chủ mới này không phải là người khác, đích xác là đại phu nhân. "

" Công tử có muốn đi một chuyến Ngọc Kiều Cung để hỏi chuyện này cho ra lẽ hay không? "

" Hai người đã kết bái thành phu thê, chuyện quan trọng như vậy mà đại phu nhân không nói nửa lời với công tử... "

Khi đó Ma Quân chỉ trả lời: " Không cần! "

" Ta cũng giấu nàng ấy rất nhiều chuyện, không có tư cách trách móc nàng ấy. "

" Huống hồ, nếu nàng ấy đã không muốn nói cho ta biết thì bên trong ắt có ẩn tình. Sau này nếu ngươi có tình cờ gặp phải thì cứ giả bộ như không biết gì là được. "

Hiện giờ, hắn cảm giác sợi chỉ đỏ nối liền phu thê bọn họ đã ngày càng trở nên mong manh. Mỗi người đều có bí mật của mình, có thứ mình muốn hướng đến riêng. Chỉ hi vọng trong trận chiến cuối cùng tranh đoạt thiên mệnh, hai người đều có thể lưu lại một chiêu.

" Ngọc Kiều, nàng thực sự là nữ đế chuyển sinh sao? "

Ma Quân vươn một bàn tay lên hướng về phía mặt trăng trên cao, cảm giác rất muốn chạm vào nhưng không thể nào chạm được. Mặt trăng kia giống như thê tử Lê Ngọc Kiều của hắn vậy, cho dù hắn muốn hay không đều không thể chạm tới dược trái tim nàng, càng không hiểu được nàng đang nghĩ gì.

" Ngọc Kiều là cô nương nhà nào thế? Ta mới không đến mấy ngày công tử đã tìm được niềm vui mới rồi sao? "

Ma Quân hơi ngước đầu lên nhìn phát hiện Dạ Minh Châu không biết từ bao giờ đã xuất hiện.

Nàng hôm nay vẫn như mọi lần, ăn mặc một bộ váy ngắn thiếu vải để lộ ra sự quyến rũ mê hoặc mọi nam nhân. Nhưng để Ma Quân kém chút chảy máu mũi là ở góc nhìn này hắn có thể thấy được bên trong Dạ Minh Châu hình như không có mặc gì.

Hắn bật dậy, đi đến ôm lấy mĩ nhân, chân thành nói: " Ta thấy phong cảnh đêm nay rất đẹp, ta nghĩ chúng ta có thể nếm thử trải nghiệm mới. "

Gương mặt Dạ Minh Châu hơi đỏ lên, mắng: " Đáng ghét! "

..........

Ròng rã ba canh giờ, hai người mới tập thể dục xong.

Ma Quân hỏi: " Dạo gần đây hai tên kia có hay đến làm phiền ngươi hay không? "

Nhắc đến chuyện này, trên mặt Dạ Minh Châu hiện lên vẻ chán ghét: " Ta thật lòng hoài nghi bọn họ có tập trung lo nghĩ kế đối phó lẫn nhau không nữa, suốt ngày tới tìm ta. Thật phiền! "

" Nhưng mà có vẻ như điều công tử muốn thấy, Minh Châu đã giúp công tử làm được rồi. Công tử dự định thưởng gì nào? "

Ma Quân đem nàng đè xuống, cưng chiều hỏi: " Vẫn chưa đủ? "

Dạ Minh Châu trêu ghẹo nói: " Đương nhiên! Bao nhiêu nữa cũng không đủ! "

Thế là khắp khu rừng hoang bên ngoài kinh thành vang lên vô số tiếng kêu khiến cho các hung thú nghe được cũng đỏ mặt.