Xuyên Không Rồi, Ta Làm Nữ Phụ!

Chương 18: Tượng gỗ




Sáng sớm, ta đột nhiên thấy bản thân hơi lạnh, như đang ôm một tảng băng, tuy lạnh nhưng không thấy khó chịu.. Đưa tay sờ sờ thử xem sao, tảng băng này lại mềm mềm, không hề cứng. Đang lúc ta đang chuẩn bị sờ xuống dưới liền bị một bàn tay bắt lấy tay ta cản lại:

- Sờ đủ chưa !

Giọng nói này sao quen thuộc quá. Trong đầu ta bỗng xuất hiện vô số kí ức từ hôm qua, vô thức trong đầu vang lên hai chữ "Đường Tịch"

Vừa mở mắt ra, cảnh tượng thật ngượng ngùng. Ta thế nhưng lại đè lên người Đường Tịch mà ngủ ! Nhận ra mình thất lễ, liền thu tay lại ngồi bật dậy:

- Ta ..... Sao ta lại ở đây ? Ta..... Ngài..... Cả đêm....

Ta cuống lên chỉ hắn, rồi chỉ bản thân ta nói không nên lời. Hắn vẫn một thân bạch y như vậy, ngồi dậy:

- Hôm qua cô ngủ quên, ta gọi thế nào cũng không chịu dậy.

Ta nhìn hắn đầy mong đợi:

- Cho nên. ?

Hắn xem bộ dạng ta có chút khẩn trương, không nhịn được đưa tay lên gõ trán ta một cái. Ta lập tức tỉnh táo kêu "Đau". Hắn đáp:

- Cho nên ta nhường giường lại cho cô. Còn cô bám lấy ta không buông.

"Này là ta ngủ mớ, liền u mê nhan sắc của Đường Tịch kéo hắn lại ôm ngủ sao ? Thế này cũng quá mất mặt rồi. "

Ta nhanh chóng rời khỏi giường:

- Ta....ta cả đêm không về, chắc tỷ tỷ lo lắng. Ta về Tiên Dược Các đây. khụ. Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, ngài cái gì không nên nhớ liền đem toàn bộ quên hết đi.



Dứt lời ta chạy thẳng về trước cửa Tiên Dược Các, suy nghĩ một lúc bất giác cảm thấy nóng mặt

" Linh Đàm ngươi đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì hết. Đúng vậy không có gì"....

Vừa mở cửa bước vào, Linh Vân và Phong Đăng đã đợi sẵn bên ngoài sân.

...****************...

Dưới gốc cây đào thần ngàn năm, hai vị tiên tử và một tiên quân đang thưởng trà, Linh Đàm tao nhã uống trà, Linh Vân hướng tới Linh Đàm và Phong Đăng lắng nghe câu chuyện của họ.

- Tỷ, hoá ra tỷ đều biết hết mọi chuyện chúng ta làm, tỷ không trách ta dấu tỷ chứ?

Ta khẽ cười xoa đầu Linh Vân:

- Muội ngốc, ta chỉ có mình muội là muội muội, ta còn không hiểu muội muốn làm gì sao.

Phong Đăng vẫn là bộ dáng nghi hoặc nhìn ta:

- Linh Đàm các chủ, người đến cùng là vì mục đích gì mà lựa chọn giúp ta !

Ta suy nghĩ một lúc "Vì muốn ôm đùi vàng lớn sau này là ngươi đó. "

- Ta muốn ngươi giúp ta lấy một thứ.

- Thứ gì ?

- Ngọn lửa bất diệt ở Ma tộc !



...****************...

Ba ngày sau, bệnh tình của Đường Tịch ngày một trở nặng hơn, ta tiêu hao nhiều hơn khí huyết và linh lực khó khăn lắm mới áp chế được. Ta hỏi Đường Tịch:

- Nếu sau này mắt ngài có thể nhìn thấy, độc của ngài được giải. Ngài muốn làm gì đầu tiên ?

Đường Tịch ánh mắt vô cảm khẽ lay động.

- Ta muốn nhìn thấy cô đầu tiên !

Sau đó hắn lấy từ trong y phục ra một bức tượng gỗ được khắc tỉ mỉ từng nét đưa cho ta:

- Tuy ta không nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhưng dựa vào cảm nhận vẫn có thể khắc lại hình dạng của cô.

Ta cầm bức tượng gỗ, không khỏi có chút chua xót. Hoá ra tối hôm đó ở nhà Tần lão bá, hắn mua khúc gỗ thượng hạng này là để khắc lại dáng vẻ của ta.

- Giống ta y như đúc.

Hắn khắc là hình dáng thực của ta, Linh Đàm. Bởi mắt hắn không thấy, ta mang hình dáng nào hắn cũng không thấy nên ta vẫn luôn mang hình dáng bản thân ở cạnh hắn.

- Ngài tặng ta sao ?

Ta còn chưa kịp cảm động, thì hắn đã lấy lại bức tượng gỗ đó:

- Không, chỉ cho cô xem thử xem có giống cô thật không. Đợi say này ta hồn phi phách tán, sẽ đem bức tượng gỗ này mai táng cùng, để nó thay cô ở bên ta.

Ta thật muốn chửi tục một câu. "Ta biết ngay mà, sao hắn lại có thể tốt bụng với ta như vậy, còn khắc lại tặng ta ư ?. Đây rõ ràng là muốn sau khi chết, sợ bản thân cô độc nên đem theo hình nộm giống ta theo chết chung ? Đường Tịch ngài đúng là mặt dày vô sỉ!"