Xuyên Không Rồi, Ta Làm Nữ Phụ!

Chương 3: Đụng mặt Đường Tịch




Nha đầu nhà muội còn dám bàn điều kiện với ta

Ta gõ nhẹ trán Linh Vân, Linh Vân kéo áo ta làm nũng:

- Đi mà, ta biết tỷ thương ta nhất sẽ không bỏ mặc ta đâu !

- Được !

...****************...

Đêm tới, ta đi dạo thì đột nhiên va phải gì đó. Ta nhìn thì không thấy ai, tay khẽ đưa nhẹ trong không khí thì chạm phải thứ gì đó. Đây là một người dùng thuật che mắt ẩn thân !

"Chẳng lẽ gian tế Ma Giới lẻn vào Thiên đình ?"

Ta phất nhẹ tay, lam quang loé lên khiến người kia hiện thân. Thế nhưng đó lại là..... Đường Tịch ?

Hắn một thân bạch y, mái tóc do trúng độc hàn sương mà trở nên bạc trắng, đôi mắt bị tà khí tổn thương mà tạm thời không nhìn thấy. Ta đưa tay lên thử hắn vài lần. Quả nhiên là đã không nhìn được nữa!

Ta định lên tiếng nói nhưng nghĩ tới lời Linh Vân nói

'Tỷ giúp ta theo đuổi Đường Tịch thượng thần được không'

Ta dùng pháp thuật giả giọng Linh Vân:

- Đường Tịch thượng thần. Ngài sao lại ẩn thân ở đây ? Mắt của ngài.....

- Ngươi là ai ?



- Ta là tiểu tiên ở Tiên Dược Các, tên Linh Vân !

- Tiên thị của Tiên Dược Các ? Ngươi có thể giúp ta một việc không ?

- Việc gì ?

Hắn do dự một lúc, rồi nói:

- Lấy giúp ta Cố Hồi Đan

"Cố hồi đan là thuốc độc, uống xong không chết nhưng sẽ ngủ say, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hắn đây là đã nghĩ đến tự sát rồi à ?"

Ta vờ ngây thơ vô tội:

- Cố hồi đan là đan dược gì vậy, tiểu tiên chưa từng nghe nói. Nhưng thượng thần cần thì tiểu tiên sẽ hỏi Linh Đàm thượng tiên rồi mang tới cho ngài.

- Chuyện này hệ trọng, không được để Các chủ Linh Đàm biết.

"Dám bảo muội muội ta trộm thuốc của ta, còn dấu không cho ta biết"

- Vậy được, mắt ngài không tiện đi lại hay để ta đưa ngài về Vân Khánh Điện rồi ta sẽ tìm Cố Hồi Đan đưa tói cho ngài !

Ta dìu hắn nhưng bị hắn cản lại:

- Ta tự đi. ngươi đi làm việc của ngươi đi không cần đỡ ta

- Vậy ngài cẩn thận đó

Ta vờ bước đi thật mạnh sau đó lén đi theo sau hắn. Hắn đưa tay lên không trung rồi tự tìm đường đi. Ta nhìn bóng lưng hắn chỉ biết lắc đầu



"Đường đường là một thượng thần mà cũng suy tàn ra nông nỗi này, thử hỏi thế gian có điều gì vẹn toàn"

Ta thấy phía trước có đá, định thi pháp gạt qua bên nhưng sợ bị hắn phát hiện liền nhẹ nhàng nhấc y phục đi nhanh lên phía trước khiêng đá để nhẹ qua một bên.

Thấy cũng không ổn ta liền biến thành mèo trắng

- Meo.....

Hắn dừng lại một chút rồi cúi xuống ôm lấy ta lên.

- Tiểu miêu ngươi là sủng vật của ai đi lạc ?

Ta vẫn chỉ meo meo nhìn hắn, hắn vậy mà cười ôn nhu với ta :

- Thôi vậy, ta đã là người sắp chết. Mấy ngày cuối đời có ngươi bầu bạn cũng không cô đơn.

Cứ như thế, một người một mèo đi về cấm địa thiên đình. Khi có vật cản ta sẽ ngọ nguậy trong lòng hắn, chỉ hắn tiến lùi tránh vật cản.

Sở dĩ nơi này là cấm địa bởi nó là điểm kết thúc đại chiến tiên ma năm xưa, có quá nhiều kí ức đau thương. hơn nữa ác linh tích tụ oán niệm nghìn năm vẫn chưa tiêu tan hết. Đề phòng có người tâm địa xấu xa lợi dụng ác linh làm việc ác nên mới phong toả nơi đây gọi là cấm địa.

Vừa bước vào Đường Tịch đã gia tăng thêm kết giới, lòng ta thầm kêu hỏng.

Hắn dùng tiên thuật dựng nên một ngôi nhà tranh rồi tiến vào giường, nhập định để ta một bên.

Ta quan sát tình hình của hắn, lúc này thấy hắn cũng tạm ổn liền chuồn ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa ta liền biến lại hình dáng người, định phá kết giới ra ngoài nhưng suy cho cùng tiên lực của ta yếu kém, không thể so với thượng thần, không phá được.

" Đường Tịch ơi là Đường Tịch. ta đi theo bảo vệ ngươi như vậy mà ngươi lại nhốt ta lại ở đây chết chung "