Xuyên Không Rồi, Ta Làm Nữ Phụ!

Chương 41: An nhàn




Chiều đến, ta cùng Thương Khuynh đến thăm bệnh cho một bà lão. Ta cho mấy cây kim châm vào hòm thuốc xong xuôi đóng lại, ta dặn:

- Uyển Nhu, Nhã Yên coi chừng tiệm ta cùng Thương Khuynh đi một lát rồi về.

Uyển Nhu đang sắp xếp lại mấy vị thuốc nhìn ta cười đáp:

- Được,cô nương đi sớm về sớm.

Nhã Yên đang bốc thuốc cho một vị khách cũng đáp:

- Dạ được. Cô nương và đại ca ca đi đường cẩn thận.

 Ta định cầm hòm thuốc đi thì Thương Khuynh đã nhanh tay hơn cầm lấy đeo lên vai:

- Để ta !

Ta với hụt hòm thuốc nhìn hắn khó hiểu :

- Ta cầm được.

Đang định lấy lại hòm thuốc thì hắn né tránh sang một bên:

- Để ta cầm.

Từ khi Thương Khuynh đến Phong Nguyệt Đường, hễ ta động đến việc gì hắn đều tới tranh làm hộ, không cho ta làm, giống hệt chủ tớ ! Một hai lần ta còn tranh lại, xong thấy hắn mặt mày ủ rũ giống như nói

" Có phải cô nương ghét ta lắm không nên mới không cho ta làm "

Thế nên ta bắt đầu lười tranh với hắn. Ta biết không tranh được hòm thuốc nên ta hạ tay xuống, đi ra cửa:

- Thôi được rồi, ngươi cầm đi. Tiểu Lý Tiểu Dương canh gác cho cẩn thận không được để ai đến phá.

Tiểu Lý đáp:

- Cô nương yên tâm, có bọn ta ở đây đảm bảo không có ai dám đến gây sự.

Thời tiết hôm nay khá nắng, ta vừa bước ra ngoài mặt trời đã chiếu thẳng vào mặt chói chang. Ta lấy trong áo ra khăn lụa che mặt lại. Nhìn sang Thương Khuynh ta không khỏi cảm thán.

"Tiểu tử này phiêu bạt giang hồ dầm nắng phơi sương như vậy mà vẫn trắng trẻo, y hệt tiểu thịt tươi. Cái nhan sắc này thật là làm biết bao thiếu nữ si mê"

Nếu so sánh Đường Tịch với Thương Khuynh. Thì Đường Tịch là kiểu cao ngạo, khiến người ta có cảm giác xa cách, khó gần. Còn Thương Khuynh thì lại khác, nhìn hắn rất ấm áp khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần hơn.

 Trên đường đi Thương Khuynh hỏi ta:

- Ta nghe nói cô nương chưa từng đến tận nhà ai để khám bệnh. Vì sao hôm nay lại đích thân đi ?



Ta vừa đi vừa đáp:

- Tại vì bệnh nhân là một bà lão đã rất lớn tuổi rồi. Bà lão ấy năm nay tám mươi tuổi không tiện đi lại xa xôi

Thương Khuynh gật đầu coi như đã hiểu rõ.

Thực ra ta cũng chẳng bận tâm chuyện bệnh tật của người phàm. Không có ta đi khám người ta cũng sẽ tìm được đại phu khác tới khám. Chỉ là gia cảnh bà lão đó rất nghèo, bữa đói bữa no không có tiền mời đại phu.

Ta còn nhớ hôm đó cháu trai của bà lão ấy mặc vải thô y phục được khâu vá rất nhiều đứng ở cửa Phong Nguyệt Đường rất lâu nhưng không vào. Uyển Nhu tưởng cậu bé đó là ăn xin nên ra cho cậu bé đó cái bánh và mấy đồng tiền:

- Thật tội nghiệp, còn nhỏ như vậy mà đã phải đi ăn xin. Này, tỷ tỷ cho đệ bánh với tiền.

Nhưng cậu bé đó không nhận mà chỉ hỏi Uyển Nhu

- Tỷ tỷ là đại phu ở đây sao ?

Uyển Nhu lắc đầu, chỉ vào Linh Đàm:

- Không, tỷ chỉ là người bốc thuốc. Cô nương đó mới là đại phu.

Cậu bé đó chỉ tay về phía ta nói với Uyển Nhu:

- Đệ có thể vào gặp tỷ tỷ kia được không ?

Uyển Nhu nhìn Linh Đàm đang bận rộn:

- Cái này, cũng được.

Cậu bé đó được sự cho phép của Uyển Nhu chạy về phía ta, quỳ xuống khóc lóc cầu xin:

- Đại phu, tỷ có thể đến khám cho bà nội của đệ không ? Bà đệ bệnh rất nặng.

Ta đang bốc thuốc dở liền dừng lại, đỡ cậu bé lên.

- Cậu bé, có gì đứng lên nói. Đệ có biết dưới gối nam tử có vàng không. Không được tùy tiện quỳ

Cậu bé đó vẫn không chịu đứng dậy:

- Không, tỷ hứa đệ sẽ đi khám cho bà đệ thì đệ sẽ đứng dậy.

Ta nhìn cậu bé từ trên xuống dưới, y phục may vá rất nhiều. Khuôn mặt lấm lem bụi đất.

- Được, tỷ hứa với đệ.



Cậu bé vui mừng đứng dậy, nhưng sau đó lại xụ mặt xuống:

- Thật không ? Nhưng mà nhà đệ rất nghèo, không thể trả tiền cho tỷ tỷ.

Ta xoa đầu cậu bé, tiện tay gạt đi giọt nước mắt trên má cậu bé, cười đáp:

- Hôm nay tỷ tỷ khám bệnh không lấy tiền. Được rồi đừng khóc nữa.

...****************...

Nhà của bà lão và cậu bé đó ở khá xa, tận trên đỉnh núi. Từ khi phong ấn linh lực, thể xác của ta chẳng khác gì người phàm. Đi xa như vậy cũng mệt đổ mồ hôi. Ta quay sang nhìn Thương Khuynh hắn vẫn vững như bàn thạch không chút giao động.

"Người luyên võ có khác, cho dù không còn nội lực vẫn khoẻ hơn người khác "

Thương Khuynh thấy ta nhìn hắn liền dừng lại hỏi:

- Sao vậy ? Cô nương có chỗ nào không khoẻ ?

Ta xua xua tay thở không ra hơi, lấy tay khẽ quạt quạt trước mặt để mát mẻ một chút:

- Không không, chỉ là đi leo núi có chút hơi mệt.

Thương Khuynh không một động tác thừa ngồi xuống trước mặt ta:

- Lên đây, ta cõng cô.

Ta có chút ngạc nhiên:

- Cái này.... Không hay lắm đâu. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân !

Hắn vẫn ngồi quay đầu lại nhìn ta:

- Không lên ta bế cô đó !

Ta khẽ giật thót lùi lại mấy bước:

- Không cần đâu, ta.... Ta vẫn còn đi được.

Sau đó ngại ngùng bước qua hắn. Thương Khuynh không một động tác thừa tiến tới bế ta. Ta bị bế bất ngờ nằm gọn trong lòn hắn, nhất thời quên phản ứng lại. Một lúc sau mới hoàn hồn lại dãy dụa trong lòng hắn:

- Ây....ngươi....ngươi bỏ ta xuống. Ta tự đi được mà

Thương Khuynh vai đeo hòm thuốc, nhìn thẳng về phía trước mà đi nói:

- Cô nương còn cử động nữa ngã ta không chịu trách nhiệm đâu.