Xuyên Không Ta Gặp Nàng

Chương 36: Tử Yên ngại ngùng!




Bước vào thư phòng Tử Yên cảm thấy choáng ngợp với lượng sách đang hiện hữu trước mắt nàng. Từ trên cao nhìn xuống cũng đến tận hai mươi hàng, chưa kể mỗi hàng như vậy cũng lên đến mười mấy hai mươi cuốn sách. Nàng đếm sơ sơ cũng hơn ba mươi mấy kệ đang chứa đầy sách là sách như vậy. " Hơn mười hai ngàn quyển sách aaaaaaa..... đừng nói là nàng ấy đã đọc qua hết chổ sách ở đây rồi???" Những dấu chấm hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Tử Yên, nàng có chút hoài nghi nhân sinh. Mặc dù biết Giang Nam là nơi sản sinh kỳ tài nhưng thư phòng của một thiếu nữ có tới mười hai nghìn quyển sách đối với nàng là quá lớn đi.

-" Minh Hy àhhh, có phải sách này là của cả hỏi.

-"Đâu có.... Của mỗi ta thoi." trước sự ngỡ ngàng của Tử Yên nàng lại nói tiếp:

-"Thư phòng của Tiêu phủ nằm ở chổ phụ thân ta nhưng nó đa số cũng là sách dành cho thương nhân đọc cũng chán lắm...... Chổ sách này của ta vẫn là hứng thú hơn chỉ tiếc là quá ít, ta đọc hoài cũng thấy chán."

-" Muội nói là...... Chổ này ít? Haha....haha..... Muội đúng là quái vật rồi á....." Tử Yên cũng là dạng khuê cát có học thức bật nhất kinh thành. Nàng được so sánh ngang hàng với tiên hoàng hậu trước kia, về tài về sắc nàng đều nổi bật. Tài giỏi hơn người, trí tuệ tinh thông, cầm kỳ thi hoạ chẳng thua một ai. Từ nhỏ nàng đã đọc qua rất nhiều sách ở nhiều thể loại khác nhau nhưng so với Minh Hy thì nàng vẫn chưa là gì cả. Nếu là mười hai nghìn quyển sách thì nàng chắc cần mất thêm vài năm nữa mới đọc đủ số đó, đến nay nàng cũng chỉ mới đọc được hơn 9 nghìn quyển. Có một sự thật đáng sợ hơn là Minh Hy chỉ mới đọc toàn bộ số sách này trong khoảng thời gian nàng xuyên không tới đây, nếu tính kỹ thì nàng đọc số sách đó cũng chỉ hơn một tháng. Hahaha...... Tốt nhất là Tử Yên không nên biết điều đó nếu không lòng tự tôn của nàng sẽ bị Minh Hy lấy ra chà đạp mất, hoặc là nàng sẽ tự chà đạp bản thân mình cũng nên.

-" Đúng vậy aaaaa...... Ta đọc không mấy ngày là hết, chắc không lâu nữa ta sẽ thuộc hết văn tự ở đây mất......" nàng hồn nhiên nói còn thể hiện ra điệu bộ chán nản khiến cho ai nấy đều bất mãn. Thấy Tử Yên có vẻ không vui Minh Hy mới chuyển sang chủ đề khác mới mẽ hơn.

-" Yên tỷ hiểu biết sâu rộng như vậy có lẻ sẽ chán ngán mấy nơi như vậy rồi, hay là ta sang khuê phòng ta nghỉ ngơi chút đi...." Nàng nói xong liền cho người chuẩn bị trà bánh rồi nhanh tay kéo Tử Yên đi về hướng phòng mình. Khuê phòng của Minh Hy so với Tử Yên cũng không mấy khác biệt, cũng có giường ngủ rộng lớn êm ái, chổ để ăn, bàn trang điểm, khuôn phòng riêng để tắm rửa thay đồ; bên trong có chứa bồn tắm và một vài vật dụng cần thiết khi tắm. Nhưng nhiêu đó chưa phải là đặc biệt đối với nàng, thứ thu hút khiến Tử Yên mê thích dường như là một mùi hương gì đó kỳ lạ mà nàng chưa bao giờ được ngửi qua.

-" Nơi này của muội có mùi hương gì đó...... Nó rất lạ...."

-" Mùi hương không thích hợp sao?"

-" Không phải.... Rất thơm..... Làm sao phòng muội lại có được hương thơm như vậy?" Tưởng là Tử Yên không thích hoa ra nàng là đang mê muội mới đứng hình như vậy. Minh Hy liền vui vẻ chỉ tay về phía cửa, hai bên cửa nàng có treo những túi thơm hơn nữa ở giường, bàn nàng đều có để. Có gần mười túi thơm như vậy được đặt trong phòng, mỗi ngày đều được Ý Nhi thay hương liệu liên tục nên hương thơm luôn được lưu giữ.

-" Tỷ thích thì tốt rồi, ta còn lo không hợp với tỷ....." nàng nói xong rồi cười cười quay sang nhìn Ý Nhi như ra hiệu. Ý Nhi cũng nhanh chóng đi lấy gì đó, một lúc sau nàng mang ra rất nhiều túi thơm được đặt trong hòm gỗ, tất cả số này đều là do Minh Hy tự tay làm cho Tử Yên chỉ là chưa có cơ hội để tặng. Rất may là cũng có được cơ hội.



-" Yên tỷ àhhh, người ngồi xuống..... " hai người nói cười vui vẻ nhưng lại quên mất gì đó. Thì ra Ninh nhi lúc nãy vì bận nhớ lại xem đã từng gặp Minh Nguyệt ở đâu thì bị bỏ lại sau, nàng bị lạc mất hai vị tỷ tỷ kia đi. Bây giờ không biết là trôi lạc nơi đâu.......

-" Yên tỷ, có phải chúng ta đã quên gì không?" Tử Yên cũng chịu khó suy tư ngẫm nghĩ rồi nàng mới trả lời:

-" Chắc là không đâu......"

*quạ quạ quạ ........................................................(buồn thay Ninh nhi)

-" Mà Hy nhi này, ta thắc mắc muội đọc số sách kia trong bao lâu?" Tử Yên tỏ vẻ thắc mắc nhìn chằm chằm vào Minh Hy, nàng làm cho Hy nhi có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng. Nàng chưa kịp ậm ừ gì thì Ý Nhi bên cạnh đã vội mở lời:

-" Là mười ba năm đó, từ lúc năm tuổi Tam tiểu thư nhà ta đã biết đọc chữ rồi...." Nàng vừa nói còn vừa thể hiện niềm tự hào to lớn đối với tiểu thư nhà nàng, vốn dĩ Minh Hy cũng là niềm tự hào của cả Tiêu gia. Người hầu của Tử Yên là Minh nhi cũng dùng lời lẽ thật điềm đạm nhưng chứa đựng đầy kêu ngạo mà đáp trả lại:

-" Vậy thì thật trùng hợp, tiểu thư nhà ta cũng là bắt đầu đọc sách khi mới lên năm....." Tử Yên ở một bên cười cười tỏ vẻ hài lòng, dù sao thì chưa chắc Minh Hy hiểu biết nhiều hơn nàng dù là đọc nhiều sách. Thấy nàng lấy lại được sự tự tin ban đầu Minh Hy cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra tiểu quỷ nói leo kia cũng có chút công lao đi. Tử Yên đang cảm thấy thoả mãn thì chợt nhận ra gì đó.

-" Ngươi nói là mười ba năm...... Vậy không lẽ??? Minh Hy đã mười tám?"

-" Đúng aaaaa, tiểu thư nhà ta đã mười tám xuân xanh...... " Tử Yên ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa khi phải biết sự thật. Hoá ra trước giờ nàng gọi người lớn hơn mình là muội muội aaaaaaa. Thật là ngượng ngùng chết mất, bây giờ đến cả nhìn vào mắt người ta nàng còn không dám, không biết phải đối mặt như thế nào đây. Nàng chỉ đành để cho Minh Hy giải vây cho mình.

-" Ha ha ha, thật ra ta là sợ không muốn người khác biết mình già aaaaaa, nên là ta tự luyến mình trẻ tuổi luôn muốn làm muội muội của người khác....... Tử Yên ta thật xin lỗi muội." nàng thấy Tử Yên vẫn im lặng hình như nàng ấy có chút đỏ mặt Minh Hy mới nhỏ giọng nói với Ý Nhi điều gì đó. Một lúc sao nàng đem ra một vài dụng cụ để phục vụ tiểu thư nàng vẽ, gồm có một khay vẽ tranh, bút, màu và giấy vẽ.