Uyển Uyển đứng dậy, nhìn xung quanh rồi nói:
-"Thưa các vị, còn một chút nữa là diễn ra yến tiệc sinh thần của cha ta, ta xin phép cáo từ đến đó trước!"
Cả đám gật đầu, riêng Trưởng Công Chúa-Triệu Lệ Thục cười:
-"haha, bộ sợ tụi ta trêu chọc nữa hay sao mà chuồn sớm vậy?"
Uyển Uyển cúi đầu:
-"Ta không dám, chỉ là ngồi ở đây hơi nhàm chán, muốn qua đó xem như thế nào thôi!"
(ha, ta chưa kịp nghĩ lý do để hại ngươi mà ngươi đã tự mình tìm cho ta rồi!), Triệu Lệ Thục nghe vậy nói lớn:
-"Có phải ngươi thấy nơi đây có bọn ta nên ồn ào, nhàm chán phải không?"
Thái tử lại bắt đầu để ý:
-"Ê, vừa mới giải quyết xong vụ này lại tới vụ khác rồi, bộ ngươi là "Xú" phiền phức hả?"
Nghe vậy cả đám cười "Ồ" lên, Uyển Uyển nhìn thấy cả Hàn Dương Phong và Phan Hiểu Linh cũng mắc câu, cô lại gần Nhị Công Chúa-Triệu Lệ Vy, hỏi:
-"Công chúa có muốn cùng ta tới đó không?"
Lệ Vy gật đầu theo ánh mắt của Uyển Uyển, thấy thời cơ đã đến, Triệu Lệ Thục tiến lại gần cô tay giấu đằng sau là 1 ly nước, nói:
-"Ngươi còn muốn dẫn cả muội muội của ta đi?"
Lệ Vy dang tay bảo vệ cho Uyển Uyển:
-"Trưởng tỷ, tỷ đừng hung hăng như vậy nữa được không?"
Lệ Thục nhìn Lệ Vy, cô nói:
-"Muội bây giờ còn vì bảo vệ cô ta mà chống lại tỷ? Muội đúng là bị cô ta dạy hư rồi!"
Cô gạt tay ra, quát lớn với Uyển Uyển:
-"Hôm nay ta phải thay Phụ Hoàng, Mẫu Hậu trừng trị người đã làm hại muội muội ta!"
Nói rồi, tay kia cô hắt luôn ly nước vào mặt Uyển Uyển khiến cả đám người đều bất ngờ(Không ngờ Trưởng công chúa lại ra tay tàn nhẫn vậy, trước mặt bao nhiêu người vậy mà lại nhục mạ Đại Quận chúa không ra gì cả?). Uyển Uyển không có phản ứng gì, Triệu Lệ Thục thấy vậy cười:
-"Ô, ướt đầm đìa thế kia mà vẫn không dám cởi khăn che mặt ra sao? Công nhận sức chịu đựng của cô cũng lớn thật!"
Triệu Tần Vương thấy vậy nói:
-"Thục nhi, muội làm vậy hơi quá đáng rồi đó!"
Bạch Đàn Nhi cùng Bạch Tuyết Nhi chạy qua hỏi thăm cho có lệ.
Thái tử cũng thấy không chịu được, lên tiếng:
-"Muội làm như thế không được đâu, mau xin lỗi quận chúa đi, không thì biết ăn nói sao với Thái sư?"
Uyển Uyển nghe tới đây thì đã quá sức chịu đựng(ha, thì ra là lo có mặt mũi nào gặp cha ta chứ không phải lo cho ta. Các người được lắm..).Bạch Tuyết Nhi cười mỉm rồi nói:
-"Đại tỷ, ta giúp tỷ cởi khăn ra nhé! Nếu không là bị cảm đó!"
Uyển Uyển gật đầu, Cả đám người chăm chú theo dõi hành động của Tuyết Nhi để xem dung mạo của Uyển Uyển. Trưởng Công chúa cùng đám người của cô nghĩ(Để xem cô ta còn hóng hách được tới đâu với dung mạo xấu xí đó!), Bạch Tuyết Nhi từ từ cởi chiếc khăn voan trắng đang bị ướt đẫm trà kia ra, chợt cô bất ngờ thốt lên:-"Oa!"
Chiếc khăn voan từ từ rơi xuống đất, tất cả ánh mắt tròn xoe dồn về phía Uyển Uyển, Ai nấy đều ngạc nhiên trước dung nhan của Uyển Uyển. Thấy không khí thay đổi, đám hoàng thân quốc thích mới bắt đầu để ý, họ nhìn Uyển Uyển không chớp mắt(Oa!Trên đời này lại có nữ nhân xinh đẹp thế sao? Khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng; có đôi mắt to tròn cộng với đôi mày lá liễu trông thật kiêu sa. Bờ môi nhỏ nhắn và đặc biệt...vết bớt kia đâu rồi?). Tất cả đứng hình mất 5s, Triệu Lệ Thục tiến lại chỗ cô, ấp úng hỏi:
-"Ngươi...Ngươi là Bạch Uyển Nhi thật sao?"
Uyển Uyển gật đầu:
-"Dạ phải thưa Trưởng Công chúa!"
Tuyết Nhi tay run run:
-"Đại tỷ...là tỷ..tỷ thật sao? Không phải nói tỷ có vết bớt ở trên mặt sao? Nó đâu rồi?"
Uyển Uyển cười:
-"Ta vô tình biết được phương pháp chữa nó nên đã chữa khỏi rồi?"
Bạch Đàn Nhi cũng run không kém:
-"Đại tỷ à...vậy sao tỷ..tỷ còn che mặt làm gì?"
Uyển Uyển thích thú:
-"Ta chỉ muốn đùa với mọi người 1 chút thôi mà!"
Tất cả mọi người đều vây quanh Uyển Uyển, Thái tử lúc này mới tới gần cô:
-"Quận chúa à...Không ngờ ngươi lại xinh đẹp như vậy đấy!"
Nhị Hoàng tử cũng góp lời:
-"Phải..phải...vậy mà ta còn tưởng ngươi rất xấu xí nữa cơ, hóa ra là 1 Mỹ Nhân!"
Tam Hoàng Tử cười:
-"Uyển Nhi Quận chúa à, hồi nãy ta có lời nào đắc tội mong quận chúa thứ lỗi nhé!"
Uyển Uyển nhìn hắn nghĩ(Ồ, xin lỗi rồi sao? Đúng là chinh phục nam nhân chỉ có nữ sắc!), cô khẽ nói:
-"Ta sao dám nhận nổi lời xin lỗi của Tam Hoàng tử chứ!"
Nghe vậy đám người lúc trước xúc phạm Uyển Uyển cũng ra sức xin lỗi cô, Bạch Tuyết Nhi và Bạch Đàn Nhi nhìn nhau(Không thể như vậy được, tại sao chỉ trong 1 đêm mà cô ta có thể thay đổi được như thế? bây giờ còn thu hút hết dự chú ý của mọi người nữa!). Hàn Dương Phong nhìn thấy ồn ào liền hỏi:
-"Hiểu Linh, em xem bên đó có chuyện gì kìa!"
Phan Hiểu Linh cười:
-"Chắc quận chúa giống tên con Uyển Uyển lại gây phiền phức chứ gì nữa, mà...Chúng ta Xuyên Không rồi, ở đây là thời Cổ Đại, phải xưng hô cho đúng chứ, bộ anh muốn bị ngta phát hiện hả?"
Dương Phong xoa đầu Hiểu Linh:
-"Rồi rồi, ta biết rồi tiểu Vương Phi của ta!"
2 người nhìn nhau cười rồi qua chỗ đám đông kia xem sao, Dương phong tiến lại gần mở đường cho Hiểu Linh:
-"Nào nào, có chuyện gì mà ầm ĩ lên vậy?"
Nghe giọng của hắn, họ liền nhường đường ngay, Dương Phong và Hiểu Linh sững sờ khi trước mặt họ là không ai khác là Bạch Uyển Uyển(Sao cô ta lại ở đây? lẽ nào cô ấy cũng Xuyên Không?)
Uyển Uyển thấy vẻ mặt đứng đơ của 2 người họ liền cười mỉm:
-"Hàn Dương...Thiên?Phan Hiểu...Ngân? Xin chào 2 người!"
Hiểu Linh vội cầm lấy vai Uyển Uyển, hỏi lớn:
-"Bạch Uyển Uyển, tại sao cô lại ở đây hả?"
Uyển Uyển cười:
-"Phan Quận chúa, cô nói gì vậy hả? Tôi nghe không hiểu!"
Hiểu Linh lắc lư vai cô:
-"Không thể nào, cô chắc chắn là Bạch Uyển Uyển! Phải không...phải không Phong?"
Cô quay lại nhìn Dương Phong thì thấy anh vẫn còn đang ngẩn người, không biết hắn nghĩ gì nữa(Uyển Uyển?Sao cô ấy ở đây được? À mà không ngờ...cô ấy mặc đồ cổ trang, makeup theo kiểu nhẹ nhàng thanh lịch như vầy trông rất đẹp, rất đáng yêu đấy chứ!)