Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 23




“ Đại hội võ lâm năm nay xem ra chính là náo nhiệt hơn hẳn mọi năm nha! “. Mai Ly ánh mắt sáng rực nhìn toàn cảnh sinh động dưới sảnh tửu lâu, miệng nhỏ vừa ăn bánh vừa như chim sẻ nhỏ không ngừng cảm thán. Nàng ấy cùng Sở Dạ Nguyệt ngồi trong một gian phòng yên tĩnh trên tầng hai, nơi có cửa sổ, thuận tiện quan sát mọi thứ dưới tửu lâu.

Sở Dạ Nguyệt từ đầu tới cuối đều duy trì trầm mặc như cũ, mắt đẹp hơi nhếch lên, trên môi luôn như có như không là nụ cười phảng phất hơi thở vô hại, rất nhẹ nhưng làm mê hoặc lòng người. Đại hội võ lâm ba năm tổ chức một lần, mỗi lần tổ chức đều vô cùng hoành tráng và náo nhiệt, kể cả triều đình và quan viên địa phương đều rất hứng thú và quan tâm đến vấn đề này, bởi quy mô của nó mở rộng ra toàn Lan Thương Đại Lục, chấn động Tứ Quốc.

Năm nay nơi diễn ra đại hội võ lâm là thành Trường An – Đông Hoa Quốc. Dù chưa chính thức đến ngày thi đấu giành chức minh chủ nhưng các tửu lâu gần nơi diễn ra đại hội lại vô cùng náo nhiệt đông đúc, đều là các cao thủ võ lâm, không chỉ chính đạo võ lâm, mà người theo tà giáo cũng có mặt.

Đại hội võ lâm không đơn thuần là giành chức Võ lâm minh chủ, mà còn là nơi giao đấu dò thăm thực lực của các giáo phái, nhân sĩ võ lâm trong giang hồ.

Cũng cách đó không xa Nhất Sơn quán là một tửu lâu sạch sẽ khác, cũng gian lầu trên tầng hai, trong phòng hảo hạng yên tĩnh, nữ tử y phục trắng thanh khiết ngồi một mình thưởng trà, ánh mắt là một mảng lạnh băng, từ cửa sổ, một thân ảnh y phục đen thình lình xuất hiện, nháy mắt đã đứng trước mặt Tử Hạ, đầu hơi cúi thấp xuống, giọng nói người đó lạnh lùng làm cho người ta cảm giác như đang ở hầm băng:

“ Chủ tử, các bang phái khác hiện giờ vẫn tạm thời chưa có động tĩnh, ngoài việc bọn họ hay có một chút tranh chấp riêng tư ra thì cái gì cũng đều án binh bất động! “.

Tử Hạ cười lạnh hai cái, âm thanh giòn giã mà làm người đối diện phải lạnh sống lưng, có lẽ người áo đen so với nàng thì chưa là gì!

“ Thật? Ta cứ nghĩ sẽ có xung đột cho chúng ta xem, không ngờ lại sóng yên biển lặng như vậy! Không biết là còn có ẩn tình gì không đây? “. Nàng bỗng đứng dậy, mái tóc dài khẽ lay động theo bước đi, Tử Hạ đến cạnh cửa sổ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống dưới như một bậc nữ vương nhìn con dân của mình vậy! Môi hồng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói:

“ Tiếp tục quan sát, nếu như có biến động, lập tức báo cho ta! “.

Người kia ‘ dạ ‘ một tiếng, toan dùng khinh công bay đi.

“ Khoan đã! “. Tử hạ gọi người đó lại, ánh mắt có chút phức tạp.

“ Chủ tử còn có gì phân phó? ”.

“ Sư phụ ta, ông ấy… Vẫn khoẻ chứ? “. Khi hỏi câu này, miệng nàng mấp máy có chút ngập ngừng khó nói.

“ Thưa, ngài ấy vẫn khoẻ! Thuộc hạ sẽ chuyển lời hỏi thăm của ngài đến ngài ấy! “. Người kia cúi đầu cung kính trả lời.

“ Vậy, ngươi có biết bao giờ thì ông ấy xuất sơn* không? “. Giọng nói của nàng vẫn duy trì sự lạnh nhạt như cũ,chỉ là nhiệt độ có chút ấm áp hơn ban đầu một tẹo thôi!

“ Ngài ấy có nói hình như là sau khi kết thúc đại hội võ lâm a! “.

Nàng gật đầu, phất tay ý bảo người đó lui ra ngoài. Một mình nàng đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, khung cảnh bên ngoài càng nhộn nhịp bao nhiêu, nàng lại càng nhớ đám bạn của của nàng. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, từng làn mưa mỏng đột ngột hất vào mặt, vào người nàng, tà áo khe khẽ bay bay trong gió, phản chiếu lên bờ vai cô đơn của nàng…. Giọt nước thanh khiết chảy ra từ khoé mắt nàng, nàng nhắm mắt lại.

Kỳ tuyết à... Rốt cuộc em đang ở đâu? Chị bây giờ thật sự là vô cùng mệt mỏi, em có biết hay không? Cuộc sống tranh giành thật sự quá mệt mỏi, nàng thật sự muốn buông xuống, muốn làm lại từ đầu!

*Xuất sơn: xuống núi.

Nàng vẫn đứng đó, khuôn mặt hướng ra cửa sổ, dưới đường cái thật tấp nập, vì đang nhắm mắt nên nàng cũng không có chú ý ánh mắt của một người đeo mặt nạ bạc đang nhìn mình, ánh mắt kia mang theo tia phức tạp, cặp mắt lạnh lùng vẫn không dời thân ảnh y phục trắng thuần khiết trên lầu. cho đến khi Thanh Long – Một trong Tứ đại hộ pháp lên tiếng:

“ Gia, chúng ta vào tạm thời vào đây để nghỉ ngơi có được không? “

.

Người được Thanh Long gọi là ‘ gia ‘ chuyển tầm mắt, đóng rèm che lại, một bàn tay thon dài, rõ từng khớp xương vươn ra, sau đó là một thân ảnh to lớn bước ra ngoài, khí chất cùng chiếc mặt nạ bạc của người đó thu hút không ít ánh nhìn của những người đi đường. Đến khi hắn ngẩng đầu lên thì đã không thấy thân ảnh nhỏ nhắn vận y phục trắng kia đâu nữa!

“ Diệp cô nương, tới phiên cô! “. Đạm Đài Ngữ Yên một thân y phục hồng nhạt mỉm cười, khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhìn Tiểu Du. Nhìn vào Đạm Đài tiểu thư làm cho người ta cảm thấy thoải mái sạch sẽ.

Tiểu Du nhấp ngụm trà, sau đó nhúm lấy một quân cờ trắng, nghĩ ngợi...

Ngày đó, sau khi về đến kinh thành của Hiên Viên Quốc, Tiểu Du lập tức bắt tay vào việc chế thuốc giải cho Đạm Đài Ngữ Yên, bên Tứ tiểu thư cũng không có động tĩnh gì quá lớn, nàng cũng có một chút nghi ngờ về sự bình yên này. Bất quá, thuốc giải cũng đã hoàn thành, vị Đạm Đài tiểu thư này đã tỉnh, hoàng kim nàng cũng đã nhận, có phải hay không nên suy nghĩ việc rời đi nơi này?!

“ Diệp cô nương chẳng hay đang phiền não chuyện gì?”. bên kia, Đạm Đài Ngữ Yên thấy nàng thỉnh thoảng nhíu mi thì quan tâm hỏi.

“ À, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là tiểu nữ đang nghĩ một số việc sắp tới cần phải sắp xếp lại mà thôi! “. Tiểu Du tiếp tục đặt một quân cờ xuống bàn cờ, tách trà trên bàn vẫn bốc hơi, thời gian vẫn nhẹ trôi, mặc dù Đạm Đài Ngữ Yên tư chất thông minh, nhưng nàng ta cũng không thể nào đoán hết được suy nghĩ cùng sự tính toán của vị Diệp tiểu thư này!

----------------

“ Diệp cô nương, có phải Đạm Đài phủ chúng ta có chỗ nào tiếp đãi không tốt sao? “. Trong lời nói của Đạm Đài Nhậm mang theo một chút không hài lòng, ông ta thật sự là không muốn để cho Diệp Vân Du rời phủ là có nguyên do. Một vị thầy thuốc giỏi như vậy, ông ta thật sự không muốn vụt mất nhân tài.

“ Thật sự không phải, thời gian qua là ta đã làm phiền quý phủ nhiều rồi.” Tiểu Du nhìn thoáng qua sắc mặt của Đạm Đài Nhậm, nàng mặc kệ ánh mắt ông ta đang hơi trầm xuống, nói tiếp, “Chỉ là, tôi còn có vài bằng hữu, chúng tôi đã lạc nhau, giờ cũng đến lúc phải đi tìm bọn họ rồi! “.

Qua một hồi, Đạm Đài Nhậm mới thở hắt ra, ông ta nhìn Vân Du, nói:

“ Được, thực ra nếu không phải cô nương còn có việc, Đạm mỗ ta cũng muốn sắp xếp cho cô ở lại đây một thời gian bầu bạn cùng Yên Nhi. Vậy, Diệp cô nương, chúc cô lên đường bình an! “.