Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 819: Nói lời phải giữ lấy lời




“Nữ đế tỷ tỷ, ngươi tới rồi!” Tiếu quận chúa hớn hở.

“Dân nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!” Lý Sư Sư, Mạc Như Sương và những người khác vội vã hành lễ.

“Mọi người không cần đa lễ!”

Nữ đế mỉm cười: “Hiếm lắm mọi người mới được ra ngoài chơi, cứ vui vẻ là được, thế nên không cần phải giữ quy củ nhiều vậy đâu, nói năng cẩn thận, tôn trọng người khác là được!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.

Nữ đế tò mò hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?”

“Nữ để tỷ tỷ, ta đang định câu con cá chép đen kia lên, tối nay sẽ làm một bàn tiệc toàn cá là cá!” Tiểu quận chúa huyên tha huyên thuyên, đến nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài.

Nữ đế thấy hứng thú: “Câu cá à, trẫm biết câu cá, đế trầm câu cho!”

Nói đoạn, nàng bèn nhận lấy chiếc cần câu cá.

Mạc Như Sương khuyên bảo: “Nhưng mà thưa bệ hạ, con cá chép này lớn lắm, sợ một mình bệ hạ không.”

Nữ đế ngó đầu ra nhìn, nàng gật đầu và cười: “Đúng là to thật, trẫm chưa từng câu con cá nào to đến vậy, sợ sức lực của mình không đủ! Thế nên tí nữa mọi người phải giúp trẫm, cùng nhau câu con cá này lên!”

“Vâng thưa bệ hạ”

Thế là mọi người bèn đồng tâm hiệp lực câu cá chép.

Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang ngồi tại vị trí của nữ đế, nhanh chóng phê duyệt tấu chương.

Bất tri bất giác thời gian một nén hương đã trôi qua.

Số tấu chương chẳng ít đi là bao, song Lâm Bắc Phàm thì không kiên nhẫn được nữa rồi, hẳn hỏi lão thái giám ở bên cạnh: “Bệ hạ đang làm gì thế? Thời gian một nén hương trôi qua rồi mà sao bệ hạ vẫn chưa quay lại vậy?”

Lão thái giám mỉm cười: “Khởi bấm thừa tướng, bệ hạ đang câu cá, chơi vui vẻ lắm ạ!”

“Đang câu cá á?”

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta với, đến lúc bệ hạ phải quay về làm việc rồi!”

“Chuyện này…”

Lão thái giám tỏ vẻ khó xử: “Bệ hạ đang chơi rất vui, lão nô nào dám tới làm phiền nhã hứng

của bệ hạ? Thừa tướng đại nhân kiên trì thêm một lúc nữa đi, bệ hạ chơi đủ rồi tất nhiên sẽ quay lại! Chắc là cũng sắp rồi đấy!”

“Được rồi, ta làm thêm lúc nữa vậy!”

Thời gian một nén hương nữa trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở về, Lâm Bắc Phàm không nhịn được hỏi: “Bệ hạ đâu rồi?”

Lão thái giám đáp: “Khởi bấm thừa tướng, bệ hạ vẫn đang câu cá!”

“Ngươi đi giục bệ hạ giúp ta được không? Đã nửa canh giờ rồi, đến giờ bệ hạ phải về rồi!”

“Thừa tướng, thừa tướng lại làm khó lão nô nữa rồi! Thừa tướng cứ chịu khổ thêm một chút nữa đi, chắc là bệ hạ sắp mệt rồi đấy, rất nhanh sẽ trở lại thôi!”

“Được, ta lại cố thêm lúc nữa vậy!”

Thời gian một nén hương nữa lại trôi qua, song nữ đế vẫn chưa trở lại.

Lúc này Lâm Bắc Phàm không hỏi nữa, hắn trực tiếp ra ngoài tìm hiểu tình hình.

Sau đó thì cả người hắn tê dại!

Bởi lẽ nữ đế đang chơi rất vui vẻ!

Bọn họ câu được rất nhiều cá, đựng đầy cả hai cái thùng, trong đó còn có một con cá chép lớn đã bị ngũ mã phanh thấy.

vấn đề là nữ để chơi vui vẻ, song lại bỏ mặc

hắn.

Nữ đế cho hắn ra ngoài là để hắn làm việc, giúp nàng xử lý việc triều chính, đúng là quá xấu xa!

Lúc này, nữ đế đang câu cá rất hăng, nàng bỗng chau mày.

“Nữ để tỷ tỷ, ngươi làm sao thế?” Tiếu quận chúa hỏi.

Nữ đế nhăn chặt mày, nàng nói: “Không biết tại sao nhưng trẫm cứ thấy hình nhưtrẫm còn chuyện gì đó phải làm, cơ mà nhất thời nghĩ không có ra…”

“Chuyện quan trọng không?” Tiểu quận chúa hỏi.

“Nói quan trọng thì cũng quan trọng, nói không quan trọng thì đúng là cũng không quan trọng lắm…”

Nữ đế phất tay: “Thôi kệ đi, không quan tâm đến nó nữa! Chúng ta câu cá tiếp, tiếp tục vui vẻ!”

Lâm Bắc Phàm:”…”

Bữa tối đương nhiên toàn là cá.

Các loại cá nước ngọt, cá chép, cá trắm, cá mè được nấu theo rất nhiều cách, từ hấp đến kho, xào, chiên…

Mọi người đều ăn vui vẻ và thoải mái vô cùng.

Chỉ có nữ đế là hơi mất tự nhiên, trong lòng nàng thấy hơi chột dạ, bởi lẽ bên cạnh nàng cứ có một đôi mắt ai oán đang nhìn chằm chằm.

Dưới sự chú ý của đôi mắt ấy, nàng cảm giác như đang đứng trước mũi đao.

Cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa, gắp một miếng cá thơm nức mũi lên và bỏ vào bát của Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, hôm nay vất vả cho ngươi rồi! Gắp cho ngươi cá bồi bổ cơ thế đây!”

Lâm Bắc Phàm bỏ bát đũa xuống, hắn khuyên bảo: “Bệ hạ à, bệ hạ là quân chủ của một nước, sao có thế ham chơi lười biếng, mải câu cá đến mức quên cả chuyện đất nước! Mà điều quan trọng nhất là bệ hạ lại để một mình thần ở trong phòng vất vả phê duyệt tấu chương, còn bệ hạ ở thì bên ngoài chơi đùa thỏa thích, như vậy có hợp lý không hả? Hơn nữa bệ hạ còn đi tận hai canh giờ, sắp quên thần luôn rồi!”

Nữ đế nói với vẻ ngại ngùng: “Ái khanh, đã lâu trẫm không được chơi vui như vậy nên không kiềm chế được!

Nhưng ngày mai trầm sẽ không như vậy nữa đâu, ngày mai nhất định trẫm sẽ làm việc một cách nghiêm túc, ái khanh yên tâm đi!”

“Bệ hạ, nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nói.

Nữ đế bảo: “Trẫm đường đường là thiên tử, miênq vànq lời nqoc, sao trẫm lai lừa nqươi chứ?”