Khi được biết tin Lâm Bắc Phàm ở ngoài thành và sắp vào cứu bọn họ là bọn họ không thể kiềm chế được niềm hưng phấn.
Hình như chỉ có Lâm Bắc Phàm thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Bọn họ lại cố vũ chính mình và cầm xẻng, cuốc và đao kiếm cướp được từ binh lính Bạch Tượng lên, phất cờ khởi nghĩa, xông đến cổng thành đế mở cổng và nghênh đón thừa tướng đại nhân.
Chuyện này fâm rộ vô cùng và dần dần lan ra cả nước.
Tuy nhiên Bạch Tượng quốc vương và triều đình lại không hề hay biết.
Bọn họ hiện giờ đang dốc toàn lực để ứng phó với đại quân Đại Võ.
Đúng vào lúc tình hình căng thẳng nhất thì trời sáng.
Trời vừa sáng, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân mười vạn người tiến vào cống thành cứ điếm của Bạch Tượng.
Đương nhiên, Bạch Tượng vương sẽ không chịu ngồi chờ chết, hắn ta triệu tập đại quân ba mươi vạn người, chuẩn bị nghênh chiến với binh
mã của Đại Võ.
Mặc dù số lượng người của hắn ta lớn hơn của Đại Võ hơn nữa còn chiếm ưu thế khi ở cứ điếm của mình, song bọn họ không dám coi thường binh mã Đại Võ dù chỉ một chút.
Bởi lẽ binh mã Đại Võ vốn đã mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Hơn nữa lần này những tướng lĩnh tham gia đều rất thiện chiến, còn đại nguyên soái của Đại Võ – Lâm Bắc Phàm cũng giỏi đánh trận lắm, hắn giỏi lấy yếu địch mạnh, lấy ít địch nhiều, không trận nào là không thắng, trước nay chưa từng thua ai, rất nhiều quốc gia đều rơi vào tay hắn.
Thế nên Bạch Tượng vương thấy áp lực vô cùng.
Lúc này, Bạch Tượng vương đang đứng trên tường thành và nhìn Lâm Bắc Phàm, đôi mắt hắn ta như rực lửa… Bạch Tượng vương lớn giọng nói: “Lâm thừa tướng, Bạch Tượng chúng ta đã là thần quốc của Đại Võ rồi, bản vương cũng được tính là thần tử của Đại Võ, chúng ta là người một nhà cả, tại sao ngươi còn dẩn binh tấn công Bạch Tượng?”
“Chúng ta đã kí hiệp ước liên minh, chẳng lẽ các ngươi lại muốn vi phạm hiệp ước, từ bỏ đạo nghĩa giữa hai nước ư? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chẳng khác gì mất lòng tin với cả
thiên hạ, sau này người trong thiên hạ sẽ đánh giá các ngươi như thế nào?”
“Sau này còn có quốc gia nào bằng lòng thần phục Đại Võ nữa?”
Lâm Bắc Phàm ngồi trên lưng ngựa, hắn nói: “Bạch Tượng quốc vương nói đùa rồi, chúng ta không hề vi phạm hiệp ước, cũng không hề vi phạm lời thề! Ngược lại, chúng ta đang thi hành hiệp ước!”
Bạch Tượng quốc vương chỉ vào đại quân mười vạn người bên dưới, hắn ta thấy tức cười vô cùng: “Đây là thi hành hiệp ước mà các ngươi đó hả? Đúng là hay lắm, đã sắp dẫn quân vào thành luôn rồi! Đúng là nói dối trắng trợn chẳng thèm chớp mắt, bản vương chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đâu đấy!”
Câu nói cuối cùng của hắn ta chứa đựng đầy lửa giận!
Các quan viên của Bạch Tượng nghe vậy cũng gào lên.
“Đại Võ các ngươi bội ước, lại còn dám vác mặt tới đánh hả?”
“Dù các ngươi có thắng cũng không được thiên hạ tin tưởng, sẽ bị người trong thiên hạ cười chê!”
“Chúng ta sẽ không nhận thua đâu, chúng ta
nhất định sẽ phản kháng đến cùng!”
“Tà không thắng được chính đâu!”
Dưới những tiếng hô vang của mọi người, sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như vậy, hắn vỗ tay: “Trình lên đây!”
Hai binh sĩ bèn đưa tấm vải trắng dày cộp lên rồi chầm chậm mở ra, vô số những dấu tay trên đó hiện ra khiến người ta nhìn mà kinh ngạc không thôi.
“Bạch Tượng quốc vương có hành động nghịch thiên, làm hại dân chúng khiến cuộc sống người dân cực khổ vô cùng! Thế nên trăm vạn dân Bạch Tượng đã viết thư tình nguyện, mong nước ta có thế phái binh dẹp loạn triều đình Bạch Tượng, trả lại thái bình cho thiên hạ!”
“Đây chính là thư tình nguyện của dân chúng Bạch Tượng! Bản quan đã cho người đếm rồi, bên trên tống cộng có một trăm mười hai vạn dấu tay của người dân! Đây là lời tổ cáo bằng máu và nước mắt mà bọn họ dành cho các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách hùng hổ: “Thán là nước tông chủ của Bạch Tượng, dân chúng của Bạch Tượng cũng là dân Đại Võ ta! Dân chúng Bạch Tượng gặp khổ đương nhiên chúng ta không thế không lo! Thế nên chúng ta đã dẫn mười vạn binh lính đến đế cứu dân Bạch Tượng! Đây là một thời cơ tốt đẹp để Đại Võ ta thi hànhBạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! hiệp ước, và cũng là trách nhiệm của Đại Võ ta!”
“Không sai! chúng ta tới là đế cứu những người dân Bạch Tượng!”
“Bọn họ đã phải chịu đối xử bất công, bị triều đình Bạch Tượng đàn áp, tất nhiên chúng ta phải có trách nhiệm cứu giúp bọn họ!”
“Chúng ta mới là những người chính nghĩa!”
“Bản quan khuyên các ngươi mau chóng mở cống thành đi và đầu hàng đi!”
Chí khí của Đại Võ trào dâng.
Bạch Tượng quốc vương trông thấy thư tình nguyện thì tức đến mức toàn thân như phát hỏa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Cái đám dân đen này dám đâm một nhát sau lưng bản vương! Sau khi chuyện này kết thúc, bản vương nhất định sẽ tính số bọn chúng”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nói: “Bạch Tượng quốc vương, bản quan khuyên ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng đi, đừng có đấu tranh nữa! Phải biết rằng ngươi đã đánh mất đạo nghĩa thì chắc chắn sẽ thua thôi!”