Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 836: Đội quân voi trắng




Bạch Tượng quốc vương giơ thanh đao trong tay lên, gào thét: “Các tướng sĩ, Đại Võ phản bội hiệp ước, xuất quân xâm lược chúng ta, đúng là quá vô liêm sỉ! Mặc dù kẻ địch mạnh chúng ta yếu nhưng chúng ta tuyệt đối không đầu hàng!”

“Các tướng sĩ, hãy theo bản vương, giết!”

“Giết! Giết! Giết!..”

Đại quân Bạch Tượng bèn gào lên, tiếng vang rung trời.

“Nguyên soái, chúng ta cũng xông lên đi, đây chính là lúc để lập công”

Các tướng sĩ bên cạnh Lâm Bắc Phàm ai cũng bắt đầu rục rịch.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu:”Đợi đã, vẫn chưa phải lúc!”

“Khi nào mới là lúc?” Có người lên tiếng hỏi.

Lâm Bắc Phàm lại cười, vành tai hắn khẽ động: “Thời cơ tới rồi đấy, chúng ta hành động mau thôi!”

Đúng lúc ấy, bên trong Bạch Tượng bỗng có những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.

“Thừa tướng tới rồi, cuộc sổng tươi đẹp của chúng ta tới rồi!”

“Ta đã đợi ngày này láu lắm rồi, cuối cùng

cũng nhìn thấy hi vọng!”

“Để chúng ta mở cổng thành đón thừa tướng vào!”

“Mở cống thành, đón thừa tướng”

Những tiếng nói vang khắp trời đất.

Bạch Tượng quốc vương quay đầu nhìn, sắc mặt hắn ta tái mét.

Bởi vì hẳn ta trông thấy một đoàn người đòng nghìn nghịt đang xông tới.

Mặc dù trên tay bọn họ chỉ có cuốc, xẻng hoặc là gậy gỗ, trên người không mảnh áo giáp, phần lớn bọn họ đều gầy gò, không có sức uy hiếp gì cả.

Song bọn họ đông tựa kiến, cả đám người tụ tập lại thành một đại quân trăm vạn người, đúng là quá kinh khủng Bạch Tượng quốc vương túm lấy một tướng sĩ: “Chuyện gì thế này?”

Đối phương đổ mồ hôi: “Mạt tướng…. mạt tướng cũng không biết!”

“Chuyện lớn thế này xảy ra mà cũng không biết, ngươi còn tác dụng gì hả?”

Bạch Tượng quốc vương lập tức giơ cao thanh đao và chém xuống, đầu người kèm theo máu tươi bèn rơi xuống đất.

Tiếp đó, hắn ta lại hỏi thêm mấy người, song

ai cũng không thể trả lời được. Thế nên lại có thêm vài cái đầu nữa rơi xuống đất.

Lúc này, những tiếng hô giết đinh tai nhức óc truyền đến.

“Chúng ta cũng tới rồi!”

“Chúng ta cũng là dân chúng Bạch Tượng, chuyện của Bạch Tượng chúng ta không thế bỏ qua!”

“Quốc vương hành động nghịch thiên, chúng ta nhất định phải lật đổ hắn ta!”

“Mau mở cổng thành, chào đón thừa tướng đại nhân”

Những tiếng hô ấy xuất phát từ phía Đại Võ.

Hóa ra họ là những người dân Bạch Tượng trước đó đã tới Đại Võ để làm ruộng, bọn họ cũng tới chi viện.

Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì sắc mặt trắng nhợt như một tờ giấy, chân hắn ta cũng nhũn ra… Phía trước là hàng trăm vạn dân bạo loạn, phía sau cũng là hàng trăm vạn dân bạo loạn, cộng thêm đại quân mười vạn người tinh nhuệ của Đại Võ nữa, đây đúng là tình cảnh nghiêm trọng nhất trong ba tháng nay, như vậy thì còn đánh thế nào được nữa? Hoàn toàn không thể đánh được!

Không chỉ Bạch Tượng quốc vương sợ xanh

mặt mà những tướng lĩnh của Bạch Tượng cũng hoảng loạn!

“Thôi xong rồi! Thực sự xong rồi!”

“Nhiều người tới đánh vậy thì đại quân ba mươi vạn người của chúng ta không chống lại được đâu!”

“Chúng ta chạy trốn giữ lấy mạng đi, bằng không thì không kịp nữa đâu!”

“Đúng vậy đó, hiện giờ chúng ta rút lui thôi, chạy nhanh vào!”

“Bệ hạ, đừng do dự nữa!”

Lúc này, dù là phía trước hay phía sau thì đều là dân chúng Bạch Tượng, bọn họ đều xông lên tấn công!

Bọn họ bao quanh thành trì chỉ muốn xông vào đế lật đố chính quyền Bạch Tượng, đón Lâm Bắc Phàm vào thành!

Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy những người là người!

Bạch Tượng vương đang ở trong thành trì và các binh lính Bạch Tượng chỉ như một chiếc thuyền trôi dạt giữa biển lớn, cô đơn không ai trợ giúp.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm hô lên: “Hỡi những người dân Bạch Tượng, bản quan đã tới rồi đây! Lúc này trời đất đồng lòng, chúng ta hãy

cùng nhau lật đổ ách thống trị của Bạch Tượng quốc vương!”

Người dân Bạch Tượng kích động vô cùng.

“Lật đố triều đình, lật đổ Bạch Tượng đố nát!”

“Mở cổng thành, nghênh đón thừa tướng đại nhân”

“Đây chính là lúc đế thay trời đổi đất!”

Khí thế dâng lên khắp nơi!

Mọi người hưng phấn xông đến tấn công cổng thành, có người còn to gan trèo cả lên tường thành khiến mấy người Bạch Tượng quốc vương sợ tái cả mặt.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta đầu hàng nhận thua luôn đi?”

“Còn đánh nữa là chúng ta không còn đường sống đâu, sẽ bị đám người điên cuồng này xé nát mất!”

“Ta thây… thôi thì chúng ta vẫn nên chạy trốn thì hơn!”

Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Không! Chúng ta không thua! Đại quân Bạch Tượng của bản vương mau nghiền nát bọn chúng cho bản vương!”

Hai bên cống thành bỗng vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, cống thành được mở ra.

Tiếp đó, đoàn quán chủ lực của Bạch Tượng – đàn voi trắng xông ra từ cổng thành. Chúng là những con voi trắng cực lớn, đầu màu bạc, thân mình cao cả trượng, chân còn to hơn cả eo của một người trưởng thành, cơ thế to lớn tựa một căn nhà biết di chuyển.

Chúng xông đến khiến trời đất rung chuyển, trông đáng sợ vô cùng.

“Voi trắng tới rồi, mọi người mau tránh ra!”

“Voi trắng nguy hiếm lắm đấy!”

“Mau chạy thôi, voi trắng nguy hiểm lắm!”

Những người dân Bạch Tượng bèn chạy trốn đế giữ mạng.

Bởi lẽ không có gì đáng sợ hơn voi trắng cả.

Những con voi to lớn khủng khiếp này chỉ cần giẫm bừa một cái thôi là có thế giết chết mấy người, chúng hất mũi cái thôi là có thế đánh bay mấy chục người, đúng là ông hoàng chiến đấu trên mặt đất, khônq một ai có thể địch được.