Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 846: Ngụy biện




“Bệ hạ, thần đan không có hình dạng cụ thế, không màu không vị! Nó có thể phát triển thành bất kỳ hình dáng nào đó, cũng có thể có đủ loại hương vị khác nhau, chắc chắn không thế phân biệt dựa vào vẻ bề ngoài!” Đạo sĩ bất lương lại bình tĩnh ngụy biện một lần nữa.

“Nhưng quốc sư, trẫm nghe nói thuốc trường sinh bất lão là tiên đan diệu dược không thuộc về thế gian, cho nên lúc luyện thành đan, ông trời sẽ giáng xuống sấm sét hủy diệt thần đan! Vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì cả?”

Hoàng đế Đại Hạ suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Quốc sư, đó chính là do ngươi nói, không phải là lời đồn!”

“Khụ khụ…

Đạo sĩ bất lương rốt cuộc cũng không thế bình tĩnh được nữa, vẻ mặt chột dạ, có chút đố mồ hôi giải thích: “Bệ hạ, thật ra là như thế, tiên đan lần đầu hiện thế, quả thật sẽ có lôi kiếp, hủy diệt thần đan “Nhưng lần thứ hai sẽ không có nữa, bởi vì đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, vạn sự vạn vật đều sẽ lưu lại một đường sống, thần đan cũng vậy! Hơn nữa, đây cũng là sự tán thành của ông trời đổi với bệ hạ, cho rằng người đức hạnh cao thượng, cho nên mới không hủy

diệt thần dược, dù sao người cũng là thiên tử, con trai của ông trời mà!”

Hoàng đế Đại Hạ vui vẻ cười rộ lên: “Quốc sư nói đúng! Trẫm là thiên tử, cho nên được ông trời ban ân! Mau đưa thần đan cho trâm!”

“Bệ hạ, chúc ngon miệng!” Đạo sĩ bất lương đưa tiên đạn’ trong tay qua.

Nhưng đúng lúc này, một vị lão thần bên cạnh hoàng đế Đại Hạ đột nhiên xé rách mặt nạ cùng quần áo trên người, sau đó xông tới với một tốc độ nhanh như chớp, muốn cướp đi tiên đan trong tay hoàng đế Đại Hạ.

Nhưng bị Tông Sư bên cạnh phát hiện, hai bên nhanh chóng giao thủ với nhau.

Trong nháy mắt, đã giao thủ được mười hiệp, hai bên đều không làm gì được đối phương.

Nhưng lúc này, thân thể của đối phương chấn động, tay hoàng đế Đại Hạ bị kình khí ảnh hưởng, đột nhiên buông ra, tiên đan trong tay bị ném lên không trung.

Đối phương xông lên bầu trời với tốc độ nhanh như chớp, hướng về phía viên tiên đan kia.

“Bản tọa sẽ mang thuốc trường sinh bất lão này đi, ha ha!”

“Đồ ăn trộm, đừng có mơ tưởng”

Tông Sư Đại Hạ theo sát phía sau, hai bên lại

đánh nhau một lần nữa.

Sau đó đúng vào lúc này, có rất nhiều cường giả xông vào từ bên ngoài hoàng cung, không phải Tiên Thiên thì chính là Tông Sư, tất cả đều đến để cướp đoạt thần dược.

“Thuốc trường sinh bất lão này là thuộc về bản tọa!”

“Nên thuộc về ta, các ngươi đừng mơ mà đạt được!”

“Thế thì xem khả năng thực sự đi!”

Thấy có rất nhiều cường giả xa lạ tới cướp đoạt thần đan của hắn ta, hoàng đế Đại Hạ vô cùng tức giận, lớn tiếng hô to: “Mau cướp lại thuốc trường sinh bất lão của trẫm về đây!”

“Vâng, bệ hạ!”

Toàn bộ cao thủ của hoàng triều Đại Hạ hành động, vừa ngăn cản các cao thủ tới từ khắp nơi, vừa đi cướp đoạt lại thần đan.

Còn có đại nội thị vệ đóng quân ở trong hoàng cung cũng bắt đầu hành động. Trong hoàng cung vô cùng hỗn loạn.

Viên thần đan bị mọi người cướp đoạt kia lại bay tới bay lui trên không trung, không ngừng đổi tay, lại không ngừng bị đánh bay ra ngoài.

Hoàng đế Đại Hạ đứng trên mặt đất nhìn mà vô cùng sốt ruột.

Sợ nhất là bọn họ không cẩn thận làm nát thần dược kéo dài mạng sổng của hắn ta.

“Bệ hạ, nơi này vô cùng nguy hiếm, chúng ta rút trước đi!” Có người khuyên nhủ.

“Trẫm không đi! Không cầm được thần dược, trẫm tuyệt đối không rời đi!” Hoàng đế Đại Hạ si mê nhìn viên tiên đan bay tới bay lui kia.

Mà lúc này, đạo sĩ bất lương lại vô cùng mừng rỡ.

Đánh đi đánh đi, tốt nhất là hủy thuốc đi, như vậy bần đạo sẽ không sao nữa!

Nhưng tuy rằng đấu kịch liệt, tất cả mọi người đều cấn thận, không muốn làm hư hại thần đan.

Cuối cùng, vẫn là kỹ xảo của cao thủ Đại Hạ cao hơn một bậc.

Sau khi phải trả một cái giá rất đắt, rốt cục cũng đã đánh lui được hết tất cả kẻ địch, cướp lấy thuốc trường sinh bất lão dâng đến trước mặt hoàng đế Đại Hạ.

“Bệ hạ, thần dược ở đây, chúc người ngon miệng!”

“Được được được! Các vị ái khanh đều có công bảo vệ thuốc, tất cả đều phải được thưởng lớn!”

Hoàng đế Đại Hạ tươi cười rạng rỡ: “Chờ

trẫm ăn thuốc trường sinh bất lão này rồi, thực hiện sự nghiệp trường sinh vĩ đại, nhất định sẽ luận công ban thưởng cho các ngươi!”

“Tạ bệ hạ!” Mọi người vui mừng nói.

Trong sự chờ mong của mọi người, hoàng đế Đại Hạ vươn bàn tay run rấy, tiếp nhận viên thần đan vừa đen sì lại vừa hòi thối kia, si mê nói: “Đây chính là thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết! Chờ trầm ăn nó rồi nhất định có thể thực hiện mộng đẹp trường sinh, ngắm nhìn thiên hạ! Mà Đại Hạ ta sẽ thiên thu vạn đại, tồn tại vĩnh viễn!” Nói xong, hắn ta bỏ thần đan vào trong miệng.

“Bệ hạ, chờ một chút!” Đạo sĩ bất lương kêu một tiếng.

Hoàng đế Đại Hạ ngừng lại, cười hỏi: “Quốc sư, còn có chuyện gì?”

Đạo sĩ bất lương nhìn cục đen sì không giống tiên đan kia, lại giống như thuốc độc hơn, khóe miệng hơi co giật, trong lòng thầm nghĩ: Ăn thứ này vào trong bụng hắn ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

“Không… Không có gì đâu! Bệ hạ, xin tiếp tục đi ạ!”

Hoàng đế Đại Hạ cho rằng đạo sĩ bất lương luyến tiếc mới cười nói: “Quốc sư, luyện ra thần dược cuối cùng lại phải đưa cho người ta ăn!

Quốc sư, ngươi yên tâm, công lao của ngươi trầm tuyệt đổi sẽ không quên! Chờ sau khi trâm được trường sinh, nhất định tuân thủ lời hứa của mình, phong ngươi làm một chữ vương, chia sẻ thiên hạ cùng ngươi! Ha ha…”

Sau khi cười xonq, hắn ta nuốt xuốnq…