Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 97:Chương 96




"Mau đưa người vào phòng cấp cứu!!"

Tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên trong đại sảnh bệnh viện, trước mắt chỉ thấy thấp thoáng một cô gái toàn thân đầy máu nằm trên chiếc cáng giường, xung quanh bị bao vây bởi một đội bác sĩ, y tá.

Ngồi trước phòng cấp cứu, cánh cửa phòng đóng chặt, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy nơi đây, từng hơi thở đều trở nên nặng nề.

Thẩm Thành Sơn cúi gằm mặt xuống, ông đau khổ khóc thành tiếng, không ngừng tự trách bản thân.

Thẩm Trường An đau lòng, cố gắng nhấn sự lo lắng trong người lại, nhẹ nhàng an ủi Vương Nhi đang ôm lấy người anh, khóc đến run rẩy cả người.

Âu Minh Triết cũng không ngoại lệ, sau khi nghe tin báo Thẩm Chi Ưu bị tai nạn, anh liền bỏ dở cuộc họp mà lái xe thẳng đến đây, đầu tóc rối tung, phờ phạc ngồi một góc đối diện cánh cửa phòng cấp cứu.

Đôi mắt anh thẫn thờ nhìn vào cánh cửa căn phòng ấy, vành mắt nhịn không được liền đỏ lên, trong lòng anh luôn dâng lên một nỗi sợ hãi, trái tim anh...gần như bị xé toạc ra...

Từng giờ từng phút trôi qua, Âu Minh Triết chỉ duy một tư thế, anh luôn nhìn cánh cửa, anh chỉ mong rằng nó được mở ra và cô sẽ không sao...

Âu Minh Triết vô cùng sợ hãi, ngay tại bây giờ đây, những suy nghĩ tiêu cực bao vây anh khiến anh bất giác run lên.

Cá nóc nhỏ...cầu xin em, anh cầu xin em...

Cá nóc nhỏ...chỉ cần em bình yên...anh xin em...

Đừng rời xa anh, làm ơn...

Sau một tiếng, cánh cửa được mở ra, một vị bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, thông báo một tin. Âu Minh Triết nhanh chóng chạy đến bên bác sĩ, ba người còn lại cũng vội vã tiến đến.

"Do bị chấn thương rất mạnh, bệnh nhân cần phải phẫu thuật để lấy máu đông tụ lại ở trong não gấp, tuy nhiên xác suất thành công sẽ không thể nói trước được, người nhà của bệnh nhân có muốn tiếp tục không?"

Cả người Âu Minh Triết cứng đờ, nhất thời không thể thốt ra thành lời.

"Vậy nếu qua được thì sao, bác sĩ hãy mau nói cho chúng tôi biết đi!" Vương Nhi lau nước mắt, lo lắng hỏi.

"Vấn đề này chúng tôi không thể nói được, bệnh nhân có thể sẽ có vấn đề về thần kinh, gây ra mất trí nhớ hoặc sẽ không sao cả!"

"Còn...còn nếu không làm thì sao?"

"Như chúng tôi đã dự trước, sự sống của bệnh nhân sẽ không thể duy trì tiếp được!"

Những lời nói kia như một nỗi áp lực áp lực vô hình đè nặng lên bốn người, ai cũng vô cùng đau khổ. Từng lời tững chữ đều lọt vào tai Minh Triết, trái tim anh tưởng như ngừng đập, vào khoảng khắc đó, lời nói của vị bác sĩ kia lại giống như một con dao, một phát mà đâm vào chỗ chí mạnh của anh.

Đứng trước quyết định mà bác sĩ đề ra, xác suất sống của Chi Ưu chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay khiến anh sợ hãi, bất giác cả người đều run lên. Thẩm Trường An nhịn không được mà hét toáng lên:

"Thẩm Thành Sơn, ông có biết là ông đang hại chết em gái tôi không?!"

Thẩm Thành Sơn không nói gì, đáy mắt ông ẩn hiện tia hối hận, sau cùng ông bật khóc, liên tục tự dằn vặt bản thân.

Âu Minh Triết không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh bất lực quỳ xuống, không ngừng khẩn cầu bác sĩ. Thẩm Thành Sơn tuy có hơi bất ngờ với hành động của anh, song vì nỗi sợ mất con gái chiếm nhiều hơn, ông cũng không màng danh dự, cúi đầu cầu xin vị bác sĩ kia.

Sau khi được sự đồng ý từ phía người nhà, ca phẫu thuật lại tiếp tục được diễn ra.

.

.

.

"Nhi nhi à, là mẹ đây!"

Trước mắt Thẩm Chi Ưu đều là bóng tối, sau đó theo sau lời nói kia thì khung cảnh đột nhiên biến đổi, từng cánh đồng hoa từ từ hiện lên, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu xuống.

Thẩm Chi Ưu bất ngờ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, cảm giác quen thuộc chiếm lấy trái tim cô, cô bật khóc, ngay lập tức liền chạy đến ôm người phụ nữ kia.

"Mẹ...mẹ..."

Thẩm Chi Ưu không ngừng thút thít. Người phụ nữ đó chính là người mẹ quá cố của cô ở kiếp trước, và hiện tại, cô lại được gặp lại bà.

Bà dịu dàng ôm cô vào lòng, sau đó vỗ lưng an ủi. Những kí ức xưa kia ùa về, khoảng khắc khi hai mẹ con cùng ngồi hàn huyên với nhau dưới gốc cây bàng trong khuôn viên Bạch gia không ngừng bao phủ lấy cô, cô òa khóc, mọi cảm xúc bị dồn nén đều vỡ òa.

"Nhi Nhi à, mẹ sẽ luôn bên con. Hãy quay trở lại đi nhé?"

"Không...con không muốn...con muốn ở bên cạnh mẹ...mẹ làm ơn đừng đuổi con..."

"Nhi Nhi à, cuộc sống của con hiện giờ đang có chính là điều may mắn nhất của con. Chớ vì những điều tiêu cực mà rời bỏ nó, con nên dùng những điều đó mà làm bàn đạp, hãy tiếp tục sống đi con..."

"Nhưng..."

"Con cũng đã có một người cha mới rồi, ông ấy sẽ đối với Nhi Nhi mẹ thật tốt mà!"

"Không...con không tin!"

Người đàn bà kia mỉm cười, bà khẽ âu yếm vuốt tóc cô.

"Hãy tin mẹ, con nhất định sẽ được sống hạnh phúc mà, hơn nữa không phải là con đã có tình yêu của đời mình rồi sao?"

Thẩm Chi Ưu ngớ người. Tại sao mẹ cô lại biết chứ?

Người phụ nữ đó như hiểu được ý cô, bà liền bật cười:

"Con gái của mẹ thật biết chọn người đấy, cậu Âu Minh Triết đó thật sự rất đẹp trai, mẹ tự hào về con lắm đấy!"

"Mẹ..." Thẩm Chi Ưu đỏ mặt.

Người phụ nữ đó nhìn cô, ánh mắt mang theo chút đượm buồn:

"Hãy tiếp tục sống nhé con gái...Mẹ yêu con!"

Lời vừa nói, người liền biến mất, xung quanh đột nhiên tối sầm. Thẩm Chi Ưu sợ hãi gào thét, cô không muốn rời xa mẹ cô, cô...cô không muốn!
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Như lời hứa, cơ mà xin lỗi nàng vì đã trả trễ nhé. Nguyễn Phương Anh nàng mau nhận hàng a~**