Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 156: Phúc Nữ Nhà Nông (35)




Edit: Kim

Tuy Giang Bạch Minh là một lão nông dân, nhưng trong nhà có một người đọc sách, hắn cũng biết tự giữ thân phận, ít khi đánh mắng mấy đứa trẻ, tự nhận là Giang gia có gia phong tốt.

Gia đình hòa thuận, gia đạo thịnh vượng, không giống như những gia đình khác, bởi vì huynh đệ phân gia, tranh đoạt mấy lợi ích nhỏ mà mặt đỏ tai hồng, huynh đệ trở mặt thành thù.

Nhưng đến lượt nhà mình phân gia, Giang Bạch Minh mới biết được, tính kế là bản năng của con người, giống như việc nhi tử đòi tiền, hắn lại không muốn đưa.

Cho dù là phụ tử, cho dù là người thân.

Thật là khó coi, thật là xấu xí.

Giang Nhạc An cũng có chút bất mãn với đại ca, lại nghe lời đại tẩu nói mà thật sự muốn phân gia, người đại ca luôn yêu thương nàng, luôn hiểu lý lẽ, cũng bị đại tẩu làm cho ích kỷ.

Giang Nhạc An bắt đầu hoài nghi, mục đích của lần này không phải là muốn phân gia, mà là vì muốn chia tiền, thấy trong nhà kiếm ra tiền cũng muốn được chia một miếng bánh, cho nên mới bày ra trò phân gia này.

Về phần năm mươi lượng, trong lòng Giang Nhạc An tin chắc, chỉ cần cho đại ca một ít tiền là được, nàng nói: “Nương, đưa cho đại ca đi, mất năm mươi lượng này, về sau sẽ có năm mươi lượng khác, cả nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực kiếm tiền.”

Nhưng đại ca có thể kiếm được năm mươi lượng thứ hai hay không thì chưa biết, Giang Nhạc An là đang ngầm nhắc nhở đại ca, đừng vì cái lợi trước mắt mà lạc lối.

Ngô thị tươi cười mở miệng nói: “Đa tạ tiểu cô cô.”

Năm mươi lượng là số tiền không ít, có thể nhận liền nhận, nhưng mà nàng vẫn nói thêm: “Nếu tiểu thúc thúc thi đỗ tú tài, sau này vẫn còn cần tiểu thúc thúc giúp đỡ miễn thuế trong nhà.”

“Dựa vào cái gì, ngươi không muốn nuôi dưỡng Ngọc Trạch, bây giờ lại muốn chiếm tiện nghi.” Lão Tiền thị chửi ầm lên, “Không phải nói không muốn thơm lây sao, sao còn muốn một xuất miễn thuế, đúng là lòng tham không đáy.”

“Mười mấy năm, mà bây giờ đến một xuất miễn thuế cũng không được sao?” Ngô thị hỏi ngược lại.

“Ha hả……” Lão Tiền thị trợn trắng mắt, “Cho các ngươi năm mươi lượng cũng đủ rồi, ngươi cảm thấy mười mấy năm nay, hai người các ngươi có thể kiếm được hơn năm mươi lượng hả?”

Ngô thị cũng không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, nói với Giang Lương Tài: “Ta đã nói với chàng rồi, Giang gia có đi lên, thì những cống hiến nhỏ bé của chàng cũng không đáng kể, dốc sức nhiều năm như vậy, bỏ ra năm mươi lượng liền đuổi đi rồi, người ta còn cảm thấy chàng đang kiếm hời.”

“Tức phụ lão đại, đánh gãy xương còn dính gân, ngươi nói như vậy, là muốn kéo lão đại ra ngoài làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp.” Giang Bạch Minh lên tiếng nói.

“Cho dù làm trâu làm ngựa cho ta cũng còn tốt hơn làm trâu làm ngựa cho các ngươi, đã làm còn bị ghét bỏ.” Ngô thị ăn miếng trả miếng, lại nhìn cái trán sưng vù của Nhị Nha, trong lòng tức giận.

Lão bất tử đáng ghét.

Từ một góc độ nào đó, Ngô thị cũng là một người lớn lên giữa những người thân thích cực phẩm.



Rốt cuộc lão Tiền thị cũng không nỡ bỏ ra năm mươi lượng, nó thẳng: “Muốn miễn thuế thì không lấy năm mươi lượng, ngươi suy nghĩ kĩ đi.”

Ngô thị cười: “Tiểu thúc thúc có thể thi đậu hay không còn chưa biết, cứ đưa ta năm mươi lượng, còn về phần miễn thuế, các ngươi không muốn cho thì không cần nữa.”

“Nhưng mà sau này người ngoài có nói, sao nhà huynh đệ của tú tài gia lại không được miễn thuế, thì người mất mặt cũng không phải là ta.”

Lão Tiền thị tức muốn ngã ngửa, chưa bao giờ cảm thấy ghét cái con dâu này như lúc này, lại dám nguyền rủa nhi tử của bà không thi đậu.

Lão Tiền thị theo bản năng chọc vào chỗ đau của người khác: “Thứ đê tiện đáng chém ngàn nhát đao như ngươi, đời này cũng đừng mong sinh được nhi tử, sau này ngươi chết đi rồi, cũng phải làm cô hồn dã quỷ.”

Chuyện nhi tử quả thực là chỗ đau trong lòng Ngô thị, nàng tức giận đến mức thân thể run lên, cũng không chịu thua, “Không có nhi tử thì sao, sau này nữ nhi của ta để trượng phu nó ở rể là được.”

Tuy rằng cãi không thua, nhưng khi Ngô thị nói xong, lại giống như có một tia sét xuyên qua người.

Nàng nhìn chằm chằm vào đại nữ nhi cùng tiểu nữ nhi, đúng rồi, kén rể cũng là một con đường, nhưng tiền đề là, gia cảnh trong nhà phải tốt, mới có thể có hiền tế đến ở.

“Xùy, muốn kén rể sao, nhi tử nhà người ta đang tốt đẹp, ai mới muốn đến nhà ngươi ở chứ.” Lão Tiền thị cũng không để bụng, châm chọc nói.

Chuyện phân gia đã được quyết định, trong đó cần phải ước định tốt một số chi tiết nhỏ.

Mỗi năm phải đưa cho Giang Bạch Minh cùng lão Tiền thị một lượng bạc tiền dưỡng lão, tết nhất lễ lạc cũng phải mang đồ lễ đến, Giang Lương Tài lấy năm mươi lượng, người nhà cũng phải lấy ra đưa cho hắn.

Trong nhà có tổng cộng chín mẫu đất, cũng không nhiều, sau khi phân gia, đương nhiên Giang Lương Tài cũng không thể ở chung với bọn họ được.

Giang Lương Tài muốn xây nhà trước, sau đó dọn đi.

Trên thực tế, tuy rằng Giang Lương Tài có được 50 lượng, nhưng cuộc sống sau này lại rất áp lực, đặt biệt là nhà ở, năm mươi lượng nhìn thì nhiều, nhưng trên thực tế cũng không nhiều, cẩn thận tính toán một chút, căn bản là không đủ dùng.

Giang Bạch Minh cũng không muốn từ bỏ hoàn toàn cái nhi tử này, để nhi tử xây nhà xong trước, tạm thời vẫn ở tại căn phòng ban đầu.

Từng chuyện từng chuyện được hoàn thành, không thể thiếu được vài trận phun nước miếng cãi cọ, hiện trường trở nên rất khó coi, cho dù Giang Lương Tài là người đơn giản, nhưng cũng biết không thể dựa vào người nhà.

Tự mình sinh sống, thì phải tận lực tranh thủ càng nhiều lợi ích càng tốt.

Rốt cuộc cũng là giao phó sai người!

Trên thực tế, lúc bắt đầu, trong lòng Giang Lương Tài cũng lo lắng bất an, hắn nỗ lực làm nhiều, trả giá nhiều như vậy, là để được đảm bảo.

Nhưng chung quy…



Sáng sớm hôm sau, Giang Bạch Minh liền mời trưởng bối trong tộc tới, còn có trưởng thôn cùng lý trưởng, nhằm chủ trì nghi thức.

Giang gia muốn phân gia?

Mọi người kinh ngạc bàn tán sôi nổi, đang tốt đẹp tại sao lại đột nhiên muốn phân gia, không phải muốn đồng tâm hiệp lực nuôi Giang Ngọc Trạch đọc sách sao, bây giờ Giang Ngọc Trạch đã là đồng sinh, mười ba tuổi đã thi đậu đồng sinh, đời này ít nhất cũng có thể thi đậu tú tài đi.

Đầu óc Giang Lương Tài này bị ngốc sao, lúc này phân gia, sau này đến lúc bảng vàng đưa xuống, Giang tiểu lang thi đỗ tú tài, Giang đại lang không phải là tổn thất lớn sao?

Mọi người đều nhìn Giang Lương Tài với ánh mắt nhìn một tên ngốc, Giang Lương Tài này quá nóng vội muốn phân chia rồi, Giang Lương Tài thật ngốc.

Lại có người nói, chính Giang gia muốn đem đuổi con bò già Giang Lương Tài này đi, chỉ sợ là chia cũng không được bao nhiêu.

Còn có người nói, khẳng định là Giang Lương Tài đã làm sai cái gì rồi mới bị đuổi ra khỏi nhà, đem hắn tách ra.

Ngay cả một cái nhi tử cũng không có, bị tách ra, ngày sau phải làm thế nào bây giờ!

Giang Lương Tài:……

Ta cũng rất khổ tâm nha!

Đối mặt với ánh mắt “quan tâm” của các vị hương thân, Giang Lương Tài cũng phải dùng miệng lưỡi vụng về của mình nói một hai câu ứng phó.

Không sao cả, ta rất tốt, người nhà cũng rất tốt, không có chuyện gì, cái gì cũng không có…

Đại Nha mơ mơ màng màng, “Chúng ta phân gia?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, phân gia.”

Nam Chi vui vẻ thay tỷ tỷ, “Tỷ tỷ cũng không cần phải giặt nhiều quần áo như vậy nữa, tỷ tỷ có thể đi cùng muội vào núi tìm đồ ăn.”

Ngô thị vỗ về tiểu nữ nhi, “Trong núi rất nguy hiểm, đừng lúc nào cũng muốn chạy vào trong đó.”

“Nương, con phải tìm đồ ăn.” Phải dưỡng thân thể của người một nhà tốt lên.

Đại Nha thấy vậy, cũng không tự chủ được mà nở nụ cười, nàng nghĩ, phân gia cũng tốt, phân gia rồi, nội tổ mẫu sẽ không mắng nàng nữa.

Mỗi lần Đại Nha nhìn thấy lão Tiền thị đều giống như mèo nhìn thấy hổ, bộ dạng sợ hãi rụt rè kia, khiến lão Tiền thị cảm thấy cái chất nữ này không thể lên được mặt bàn.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh có tiểu khuê nữ có thể phụ trợ.