Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 168: Phúc Nữ Nhà Nông (47)




Edit: Kim

Giang Nhạc An nói với lão Tiền thị đang ủ rũ không vui: “Nương, đại ca vẫn ở cùng thôn mà, nếu nương nhớ huynh ấy thì vẫn có thể tới thăm, dù sao huynh ấy vẫn là con của nương.”

“Ai……” Lão Tiền thị thở dài, “Ta chính là lo lắng cho đại ca con, đại ca con là người thành thật, bây giờ lại bị đại tẩu con xúi giục mà phân gia, cũng không biết có thể sống tốt không.”

Giang Nhạc An an ủi mẫu thân: “Nhà có lão nương như người đúng là trân quý, nương, nương vẫn là nên thường xuyên tới thăm huynh ấy một chút, mặc kệ thế nào thì nương vẫn là nương của đại ca, nương sẽ không làm hại huynh ấy, chỉ là hy vọng huynh ấy sống tốt.”

“Cũng để cho huynh ấy biết, phía sau còn có cả nhà làm hậu thuẫn cho huynh ấy.”

“Ai da, con đúng là tâm can bảo bối của ta!” Bàn tay gầy guộc của lão Tiền thị nắm lấy tay nữ nhi, trái ngược với đôi tay trắng nõn mịn màng của Giang Nhạc An, một người thì đôi tay hằn sâu những nếp nhăn, còn lấm tấm những đốm đồi mồi, trong khi người còn lại thì trẻ trung xinh đẹp.

Giang Nhạc An nhìn tay mẫu thân, cũng không nói gì, để yên cho mẫu thân nắm.

Lão Tiền thị cảm thấy những lời an ủi của nữ nhi đều chạm sâu vào trái tim bà, trong khi đó những người khác trong nhà chỉ biết ăn ăn ăn.

Chỉ có khuê nữ là nhìn ra bà đang không vui.

Là một người mẫu thân phải chứng kiến con mình hoàn toàn rời xa mình mà sà vào lòng một nữ nhân khác, nỗi đau chia ly này khiến một người mẫu thân muốn ôm lấy con mình theo bản năng.

Cho dù không rõ cái ôm này là vì khống chế hay là yêu thương.

Đại phòng Giang gia cũng không biết bên này ăn ngon thế nào, cho dù biết, cũng chỉ có thể thở dài, bọn họ vừa đi liền ăn ngon, mà khi bọn họ ở đó thì không được ăn, đây chính là phòng bị bọn họ.

Quả nhiên là không phải người một nhà.

Giang Lương Tài là người đơn giản, nhưng không có nghĩa hắn là một tên ngốc.

Lão Tiền thị hành động như vậy, chính là hại người hại mình.

Bây giờ, cả nhà đều đang ở trong căn bếp mới, sau khi dâng lễ cho Táo Quân thì bắt đầu nấu cơm.

Đây chính là căn bếp của bọn họ, dầu muối, lương thực bên trong bếp cũng không bị khóa kín trong ngăn tủ.

Loại tự do này khiến người ta tràn ngập hăng hái tiến về phía trước.

Giang Lương Tài mỗi ngày sau khi làm đồng xong, còn phải đi lên sườn núi trồng dâu tằm, chuẩn bị để năm sau nuôi tằm, bán kén cũng sẽ tăng thu nhập cho gia đình.



Còn khai khẩn chút đất hoang để trồng rau, tóm lại là vô cùng bận rộn.

Đại Nha bận rộn việc nhà, giặt quần áo nấu cơm, trong khi đó thì Nam Chi lại thường chạy vào núi, nhặt nấm cùng các loại sản vật mang về phơi khô.

Mùa thu là mùa thu hoạch, Nam Chi vào núi tìm được hạt dẻ cùng quả óc chó hoang có vỏ dày, tất cả đều mang hết về nhà.

Cô giống như một con sóc chuẩn bị cho mùa đông mà thu thập mọi thứ.

Hơn nữa Nam Chi còn đi theo thợ săn Lưu học cách đặt bẫy thú, thợ săn Lưu cũng không tin đứa trẻ nhỏ thế này có thể học được cái gì, dù sao đào bẫy cũng cần bỏ ra rất nhiều sức lực.

Thợ săn Lưu thật sự không muốn dạy một đứa trẻ, nhưng tần suất gặp được cô ở trong núi quá cao, đứa trẻ kia đưa lại đây một ít hạt dẻ, nhờ hắn dạy cô cách đặt bẫy săn bắt thú.

Thợ săn Lưu:...

Một đứa trẻ, còn là một tiểu nha đầu, lại muốn cùng hắn học cách sinh tồn trên núi…

Thật sự là làm khó người ta mà!

Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của đứa trẻ, thợ săn Lưu tùy ý nói ra một số phương pháp bố trí bẫy, cũng không lấy đồ của đứa trẻ, dù sao hắn cũng không nghĩ đứa trẻ này có thể bắt được cái gì.

Nhưng đứa trẻ kia lại nhất quyết nhét đồ vào trong lòng hắn, một hai bắt hắn phải nhận lấy, vô cùng vui vẻ mà chạy đi.

Thợ săn Lưu nhìn những thứ trong tay mình, lắc đầu không nói gì.

Mùa thu không chỉ là mùa trái cây chín hay thời điểm hoa quế nở rộ, mà còn là mùa công bố kết quả thi khoa cử.

Một ngày nọ, có người của quan phủ khua chiêng gõ trống đi vào trong thôn, khiến cả thôn sôi trào, mơ hồ cảm nhận được Giang tiểu lang đi thi có lẽ là đậu rồi…

Quả nhiên là dừng lại trước cổng nhà Giang lão, lão Tiền thị rơm rớm nước mắt, nghe thấy nhi tử nhà mình đã thi đỗ tú tài, lão Tiền thị cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Nhìn thấy thái độ khách khí của quan phủ, lão Tiền thị cảm nhận được rõ ràng Giang gia đã đổi khác, thật sự là rất khác.

Ít nhất cũng không phải là người dân thấp cổ bé họng bình thường.

Hai tay Giang Bạch Minh cũng không kiềm chế được mà run lên, khuôn mặt khắc đầy gió sương đỏ ửng lên.

Người dân trong thôn đổ xô đến, chật kín cả trong lẫn ngoài Giang gia, họ hàng thân thích gì đó nghe tin cũng chạy đến.

Những người tới để dính chút không khí vui mừng đều sẽ nắm thêm chút hạt dưa, quả khô đến.



Đúng vậy, mọi người đều nhìn Giang gia bằng ánh mắt vi diệu, đều cảm thấy đáng tiếc cho Giang lão đại.

Giang tiểu lang thi đậu tú tài, sau này còn được phong quan, mà Giang lão đại lại không dính được chút gì.

Trong lòng Giang Lương Tài cũng cảm thấy rất phức tạp, một mặt là mừng cho cha nương, bao nhiêu năm vất vả cũng coi như có kết quả, mặt khác là bản thân mình đã phân gia, cũng không dính được chút ánh sáng nào.

Nhưng trong lòng Giang Lương Tài cũng hiểu rõ, cho dù bản thân không dính được chút ánh sáng, cũng không được thơm lây mà chiếm tiện nghi, nhưng cũng không cảm thấy oán hận, chỉ thật sự bình tĩnh.

Người tới báo tin ra về với phần thưởng hậu hĩnh, nhưng Giang gia vẫn tấp nập người qua lại như cũ, trong thôn thật vất vả mới có một người đọc sách, thôn dân cũng muốn được thơm lây.

Ít nhất cũng có một người đọc sách, có một cử nhân tú tài, những thôn khác cũng không dám quá phận, toàn bộ tông tộc Giang gia đều nói phải tổ chức ăn mừng một chút.

Tay Giang Bạch Minh cầm tẩu thuốc lá sợi rồi mà vẫn không ngừng run rẩy, “Chuyện lớn này phải chờ Ngọc Trạch về rồi tính sau, khi đó ta nhất định sẽ thông báo cho mọi người.”

Tốp năm tốp ba xem náo nhiệt ở cửa bắt đầu tản ra, lại quay đầu nhìn Giang gia mà thở dài, Giang gia thay đổi rồi, tổ tiên Giang gia hiển linh, không còn phải chân lấm tay bùn nữa.

Thật khiến người ta hâm mộ lẫn ghen tỵ!

Nghe nói tú tài có quyền miễn thuế má, có mấy người tròng mắt xoay chuyển, vội vàng muốn ôm chân Phật mà tới Giang gia tặng lễ vật.

Chỉ là đến rồi lại thấy các thương gia, địa chủ trong trấn cũng mang lễ vật tới, lại nhìn lại đồ trong tay mình, căn bản không thể nào đưa ra!

Mười năm khổ sở đọc sách không ai thấy, vừa mới thành danh cả thiên hạ hay.

Đều nói kẻ nghèo thường thi đậu tú tài, nhưng mới 15-16 tuổi thi đậu cũng là hiếm thấy, cho dù còn phải thi tiếp, nhưng ít nhất cũng là một cái cử nhân.

Có tệ nhất, thì một tú tài cũng có thể mở lớp dạy trẻ con học vỡ lòng.

Giang gia nhìn những thỏi vàng, tổ yến, vải vóc được người ta mang đến, móng vuốt tê rần, không biết nên xử lý thế nào.

Đưa trả về, có khi người ta sẽ nói bọn họ ngạo mạn, nhưng nhận lấy, chỉ sợ tương lai người ta sẽ mang chuyện khó giải quyết tới cho Ngọc Trạch xử lý, phải làm sao bây giờ?

Giang Bạch Minh gõ tẩu thuốc khiến tro bụi rơi xuống, trầm tư nói: “Trước hết không được manh động, phải chờ Ngọc Trạch về xử lý, giữ nguyên hiện trạng, ai cũng không được phép đụng vào.”

Tuy rằng trầm tư, nhưng gương mặt Giang Bạch Minh lại đỏ bừng, xem như là sự buồn rầu ngọt ngào.

Trước đây, những người tặng lễ này căn bản không để ý đến Giang gia, nhưng bây giờ lại tới tặng lễ, cũng là có ý muốn qua lại.