Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 642: Ánh Trăng Sáng (28)




Edit: Kim

Hứa Lạc:..........

Ngay trước mặt tôi lại bàn luận về tôi như vậy mà được sao.

Tuy rằng ông đây không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không đánh con gái.

Tại sao có rất nhiều người hung dữ, lại không đánh phụ nữ, đó là bởi vì phụ nữ là kẻ yếu, bắt nạt phụ nữ chính là bắt nạt kẻ yếu, sẽ bị người ta khinh thường.

Làm kẻ yếu sẽ bị người ta coi thường, cho dù bắt nạt kẻ yếu cũng bị coi thường.

Mấu chốt là Thiện Tĩnh giống như một kẻ không có đầu óc vậy, em trai nói cái gì, cô cũng sẽ phụ họa: “Đúng đúng đúng, em trai nói đúng, em trai thật thông minh.”

Thiện Tĩnh đẹp, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác người đẹp thiểu năng trí tuệ.

Cô đối với mọi người đều là thiếu đầu óc, nhưng khi đối mặt với hắn, đột nhiên lại trở nên có đầu óc.

Nói cô không thông suốt, nhưng đối với hắn lại vô cùng cảnh giác, đây là chuyện gì vậy!

Em trai của Thiện Tĩnh thật là đáng ghét!

Thiện Dương quay đầu lại nhìn Hứa Lạc, Hứa Lạc rõ ràng đang đứng ở nơi có ánh sáng, ánh chiều tà chiếu lên người hắn, không những không khiến hắn trở nên ấm áp, mà ngược lại liền có một loại cảm giác âm u tối tăm.

Biểu cảm trở nên mơ hồ không rõ, cái loại ánh mắt mang theo ác ý rõ ràng.

Thiện Dương đột nhiên nói với Nam Chi: “Chị, Hứa Lạc không phải người tốt, hôm nay em đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ tìm em gây chuyện, sẽ tìm người đánh em.”

Nam Chi lập tức tức giận trừng mắt, hùng hồn nói: “Hắn dám, nếu hắn dám đánh em, chị sẽ đánh gãy chân hắn, đập nát đầu chó của hắn, còn báo cảnh sát.”

Người xấu nên bị pháp luật trừng phạt, nhất định phải báo cảnh sát.

Đập nát đầu chó của hắn, đập nát đầu chó, đầu chó……..

Đoạn hội thoại này truyền ra xa, Hứa Lạc ngay đến cả sức lực để tức giận cũng không có, em trai Thiện Tĩnh quả là kẻ tiểu nhân nham hiểm, có 800 thủ đoạn.

Ánh mắt của hai chị em Thiện Tĩnh, đều đặt ở trên người em trai Thiện Tĩnh đi.

Hứa Lạc nhìn vết máu trên người, vốn tưởng rằng có thể giả đáng thương, nhưng Thiện Tĩnh nhìn thấy, lại không hề sợ hãi, cũng không có đồng cảm hay thương hại.

Đối mặt với một người vô tâm, thật sự làm người ta cảm thấy bất lực, dù bạn có làm cái gì, đối phương cũng thờ ơ.

Thiện Dương có chút không nói nên lời, chị gái như là biết pháp luật, nhưng lại không nhiều lắm.

Nhưng nhìn thấy chị gái không bị một tên đàn ông hư hỏng như vậy dụ dỗ, trong lòng Thiện Dương cũng cảm thấy vui mừng.



Tên đàn ông đó đi gặp chị gái còn không biết thay một bộ quần áo sạch sẽ, còn mang theo vết máu tới, sao, muốn dọa ai sao!

Thiện Dương bây giờ cũng là một cậu bé tuổi dậy thì, đã biết các cô gái sẽ vì người mình thích mà trang điểm, con trai cũng giống như vậy, bằng không tại sao bọn họ lại muốn mua quần áo và giày đắt tiền.

Ngày nào cũng không làm được việc gì đàng hoàng, chị gái đi theo một người như vậy mà sống, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, không biết ở bên ngoài sẽ làm gì, còn phải trốn đông trốn tây, nói gì tới hạnh phúc.

Thật sự không có chút năng lực nào, đến điều kiện hoàn cảnh gia đình mình còn không hiểu rõ ràng, mới dám đi tìm bạn gái, còn là Thiện Tĩnh từ nhỏ đã không cần phải lo đến cơm ăn áo mặc.

Thiện Dương đã yên tâm hơn nhiều.

Trên thực tế, trong cốt truyện, tuy rằng Thiện Tĩnh không phải lo đến cơm ăn áo mặc, nhưng cô lại vô cùng thiếu hụt về mặt tinh thần, Thiện Tĩnh ở bên Hứa Lạc cảm nhận được sự tôn trọng, cảm nhận được tự do và tình yêu.

Áo cơm quan trọng, nhưng tinh thần cũng quan trọng không kém.

Có lẽ Thiện Tĩnh hối hận không phải vì đã đi cùng Hứa Lạc, mà là hối hận vì từ bỏ nỗ lực, từ bỏ chính mình.

Hai chị em ăn bữa cơm chiều đơn giản, Thiện Thành và Trịnh Quyên đã quay trở về, nhìn thấy bọn họ đang ăn cơm, Trịnh Quyên lập tức nổi giận lôi đình, “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, súc sinh không có lương tâm, trong nhà đã thành như vậy, chúng mày còn có thể nuốt trôi cơm.”

Nam Chi:........

Không ăn cơm chẳng lẽ phải chết đói sao!

Không hiểu lắm.

Nam Chi biết Trịnh Quyên đang cố tình bới móc, sắc mặt Trịnh Quyên vô cùng tiều tụy, trước kia đều là bộ dạng phu nhân nhà giàu, nhưng bây giờ như đã già đi mười tuổi, quần áo mặc trên người cũng nhăn dúm dó, sắc mặt tối đen, vừa nhìn đã biết là mệt mỏi, ngủ không ngon giấc.

Thiện Dương: “Cha mẹ, hai người có ăn không, con đi làm cho hai người.”

Vẻ mặt Thiện Thành cũng rất mệt mỏi, “Không cần, tao và mẹ mày đã ăn rồi, chúng mày ăn đi.”

Đối với con trai, thái độ của Thiện Thành vẫn còn tốt một chút.

Tiền đề là đây đúng là con của hắn.

Trong khoảng thời gian này, hai người đều không về nhà, vẫn luôn gây rối ở bên ngoài.

Thiện Thành không trở về nhà, Trịnh Quyên liền đi theo Thiện Thành, Thiện Thành đi tới nơi nào, Trịnh Quyên sẽ đuổi theo tới đó.

Lại nói tiếp, như vậy cũng coi như là cha mẹ tốt, không náo loạn trong nhà làm phiền con cái, tuy rằng hai đứa nhỏ bị ném lại ở nhà.

Hai chị em đều có thể tự chăm sóc bản thân.

Ngược lại không có sự kiểm soát của cha mẹ, cuộc sống rất thoải mái.

Bây giờ, đôi vợ chồng này đã quay lại, áp suất không khí trong nhà lập tức giảm xuống.

Trong lòng Thiện Dương thầm nghĩ, hai người đưa tiền cho chúng tôi, không cần xen vào chuyện của chúng tôi, chúng tôi có thể tự sống được.



Xin hãy để chúng tôi được yên!

Trịnh Quyên nói với Nam Chi: “Tao sắp ly hôn với cha mày, tao muốn lấy mày.”

Nam Chi buột miệng nói: “Mẹ điên rồi sao?”

Trịnh Quyên vậy mà lại muốn lấy cô?

Cho dù có ly hôn, Nam Chi cũng sẽ không theo Trịnh Quyên, sau này Trịnh Quyên sẽ chỉ chú ý tới một mình cô, như vậy không được!

Nam Chi không nhịn được mà muốn nói, nếu không, bà đem tôi đi thả phóng sinh đi, như vậy còn có thể tích lũy được chút công đức, bà là đang làm việc tốt đấy.

Kiếp sau nhất định sẽ được hưởng phúc.

“Ha hả…….” Trịnh Quyên cười lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, da mặt run rẩy, thoạt nhìn có chút đáng sợ, đặc biệt là bây giờ trong lòng bà đang tràn ngập oán khí, toàn thân như bị bao phủ bởi ác khí nồng đậm, đứng thật xa vẫn có thể cảm nhận được.

“Thiện Tĩnh, không phải mày luôn muốn thoát khỏi tao sao, mày cảm thấy tao quản mày, muốn báo thù, nhưng tao là mẹ mày, cả đời này mày cũng không thể thoát khỏi tao.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Mẹ muốn đồng quy vu tận với con sao?”

Sống cùng một người mà mình chán ghét, tra tấn lẫn nhau?

Nam Chi không hiểu.

Trịnh Quyên thừa nhận, “Đúng rồi, tao muốn đồng quy vu tận với mày, Thiện Tĩnh, tao muốn mày vĩnh viễn biết được, mày hủy hoại tao, mày hủy hoại cái gia đình này, mày còn muốn có tương lai tốt đẹp, mày dựa vào cái gì?”

“Tao muốn mày thời thời khắc khắc nhìn thấy tao, nhìn thấy tao thống khổ, tao phải sống khổ sở như vậy, đều là bởi vì mày.”

Thời điểm Trịnh Quyên nói ra lời này, bình tĩnh đến mức làm người ta không thở nổi, ai nhìn vào cũng không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của bà.

Hóa ra nguyên nhân là như thế, mới làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Sắc mặt Nam Chi không thay đổi, nhưng ánh mắt Thiện Dương lại lo lắng nhìn chị gái, nếu thật sự ly hôn, cuộc sống của chị sẽ càng thêm khó khăn.

Có lẽ cả đời sẽ bị mẹ bám theo, nói không chừng chị gái vào đại học rồi, mẹ cũng sẽ đi theo.

Chị gái kết hôn, mẹ cũng sẽ đi theo, cuộc sống của chị, vĩnh viễn phải cõng theo mẹ, hơn nữa mẹ cũng sẽ không thỏa mãn, càng không biết ơn.

Bởi vì mẹ cảm thấy như vậy là lẽ đương nhiên, bởi vì chị khiến bà ly hôn, bà muốn làm cái gì cũng đều được, là vì trừng phạt chị.

Thiện Dương thực sự sợ hãi, tự tận đáy lòng cảm thấy rét lạnh, rõ ràng đang là mùa hè, hắn lại cảm thấy lạnh, rất lạnh.

Nam Chi hừ một tiếng, “Con muốn đi theo ai, không phải do mẹ định đoạt, là quyết định của tòa án nha.”

“Tòa án, tao ly hôn với cha mày, sẽ không ra tòa, mày nghĩ mày có thể gặp được thẩm phán sao, không gặp được đâu, mày còn chưa thành niên, mày không có quyền quyết định.” Khi Trịnh Quyên nói chuyện, vẻ mặt vừa vui vẻ lại vừa dữ tợn, có một loại cảm giác đến để báo thù.