Edit: Kim
Cũng không biết còn làm loạn tới bao giờ.
Thiện Dương giơ ngón tay cái lên với Nam Chi: “Chị, chị thật là thông minh nha, còn biết bọn họ ly hôn giả.”
Nam Chi đắc ý nhếch cằm lên, “Khẳng định có khuất tất, mẹ sẽ không ly hôn đâu, bà ấy đồng ý ly hôn chắc chắn bên trong có quỷ.”
Trịnh Quyên cũng không phải là kiểu người sẽ hy sinh thân mình vì người khác, muốn bà ta đối xử tốt với bạn, thì bạn phải cho bà ta lợi ích.
Mặc dù bạn đã mang lại lợi ích cho bà ta, nhưng thời điểm bà ta đối xử tốt với bạn, bà ta còn muốn đả kíchbạn một phen, cho bạn nhớ rõ, làm trong lòng bạn cảm thấy áy náy.
Thiện Dương cười tủm tỉm, “Đúng vậy, chị nói đúng.”
Nam Chi và em trai ở chung rất hòa thuận, cô nói với Thiện Dương: “Chị phải đi thu dọn đồ đạc, ngày mai chị còn phải cùng giáo viên đi thi múa, em ở nhà một mình phải chú ý an toàn nha.”
“Nếu Hứa Lạc dám tới tìm em gây phiền phức, đánh em, em hãy báo cảnh sát, chờ chị trở về, chị sẽ trả thù cho em.”
Nam Chi thật sự coi Thiện Dương là em trai của mình.
Thiện Dương lập tức hỏi: “Chị có cần em giúp gì không, trên người chị còn đủ tiền không?”
Nam Chi: “Đủ, em trai, chị đi thi đấu, chờ chị mang giải thưởng về nhé, chị nghe nói còn có tiền thưởng đấy.”
Thiện Dương cười nói: “Tiền thưởng là thứ yếu, chị cứ múa cho thật tốt.”
Nam Chi thu dọn đồ đạc xong, ngày hôm sau xách theo vali hành lý trên vai, đi tới trường.
Thiện Dương nhìn theo, nghĩ thầm, hắn đã nói, vali có bánh xe, có thể kéo, tại sao còn phải khiêng như vậy.
Chị gái khỏe tới vậy sao?
Người học múa đều khỏe như vậy sao?
Thiện Dương đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, trên mạng thường nói chị gái có thể nhấc bổng em trai, không biết có thật hay không?
Xem ra là thật rồi.
Giáo viên dạy múa dẫn các học sinh bước lên xe buýt, sau đó còn phải ngồi máy bay.
Đây là một cuộc thi múa cấp quốc gia, số người tham gia rất đông, kéo dài trong nhiều ngày.
Nam Chi nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ, từ tận đáy lòng cảm thấy một niềm vui và tự do không tả xiết.
Giống như chú chim sải cánh tung bay, hơn nữa chỉ có một mình bay trên không trung.
Đây là lần đầu tiên Thiện Tĩnh được đi xa mà bên cạnh không có ai đi theo, chỉ có một mình cô.
Nam Chi đi học không hiểu được bất cứ cái gì, có thể nghe được lời giáo viên nói, nhưng những lời giáo viên nói trên lớp, Nam Chi là nghe không hiểu.
Cô không khỏi cảm thán, ngôn ngữ quả thật rất kỳ diệu.
Nhưng Nam Chi lại có chút năng khiếu học múa, trong người cô luôn có một cổ thần tính và dã tính, lại mang theo một loại thuần khiết, như tinh linh trong núi rừng, là sơn quỷ lang thang trong núi.
Nếu một người lên núi gặp được sơn quỷ, chung quanh sẽ mọc đầy hoa cỏ.
Đoán chừng là vì có danh hiệu ‘đứa con hoang dã’ trên người, khi Nam Chi múa, mang theo một vẻ hoang dã xinh đẹp bên trong.
Lại mang theo một cổ thần tính, khuôn mặt thuần khiết, chỉ quan tâm tới chính mình mà múa, giống như hoàn toàn mặc kệ những thứ khác.
Dù sao thì Nam Chi cũng múa rất vui vẻ, trong lòng hoàn toàn không cảm thấy lo lắng.
Có cái gì mà lo lắng, có lo lắng bằng việc cáo ngự trạng không?
Loại bình tĩnh thờ ơ này, làm cho sợi thần tính của cô càng thêm linh hoạt kỳ ảo.
Tới chơi một chuyến thật vui vẻ.
Kiến thức cơ bản của Nam Chi không bằng Thiện Tĩnh, nhưng cô múa rất tự do, thoải mái, cũng rất đẹp, cho dù có chỗ phạm lỗi, trọng tài cũng tương đối khoan dung.
Trong cuộc thi đấu toàn quốc như vậy, Nam Chi giành được thứ hạng tương đối tốt, vị trí thứ ba.
Nhận được giấy chứng nhận và cúp, còn có tiền thưởng.
Nam Chi rất vui khi nhận được tiền thưởng, có tiền rồi về sau sẽ bớt phải đòi tiền bọn họ.
Bây giờ cha mẹ đều đã chán ghét cô, xin tiền nhất định sẽ phải nghe sỉ nhục.
Không muốn bị sỉ nhục, vậy bản thân mình phải có tiền, bản thân có tiền rồi, không cần phải xin bọn họ nữa.
Giáo viên dạy múa rất vui mừng nói với Nam Chi: “Có thành tích như vậy, em có thể được cộng thêm một số điểm trong kỳ thi đại học.”
Hơn nữa, một vài trường đại học nhìn thấy kết quả này, còn có ngoại lệ khi xét tuyển.
Nam Chi rất vui mừng, “Cảm ơn cô.”
Múa thật sự là một chuyện thú vị, Nam Chi cảm thấy về sau mình cũng có thể múa.
Nam Chi phát hiện ra một sở thích mới.
Ngoài muốn uống trà sữa và trở thành hoa lan, cô còn muốn trở thành một cây hoa lan nhảy múa.
Cùng tới tham gia thi đấu còn có mấy người bạn, bọn họ lắp bắp nói với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, chúc mừng cậu.”
Thành tích của bốn người bạn không được tốt lắm, thành tích múa của bọn họ ở trong lớp có thể xem như là tốt, nhưng xét tới cả nước, liền có chút lạc hậu.
Nam Chi vui vẻ nói: “Cảm ơn các cậu, cảm ơn.”
Nam Chi quay lại trường học, còn nhìn thấy trường giăng biểu ngữ, chúc mừng bạn học Thiện Tĩnh ở cuộc thi đấu toàn quốc giành được giải ba.
Nam Chi cũng nhận được một khoản tiền thưởng từ nhà trường, nhưng rất nhanh, biểu ngữ đã được hạ xuống, rốt cuộc, ở trong lòng nhà trường, thành tích tốt mới là tất cả, nhảy múa hoàn toàn không liên quan tới học tập.
Thi múa giành hạng ba toàn quốc còn không dễ nghe bằng học tập đứng vị trí thứ mười cấp thành phố đâu.
Nam Chi cho rằng tham gia thi múa rồi là có thể thoát khỏi móng vuốt của các giáo viên, kết quả sau khi trở về, lại bị các giáo viên quản nghiêm hơn, bọn họ nói kỹ năng nhảy múa của Nam Chi đã đủ tốt rồi.
Nhưng thành tích văn hóa quả thực quá kém, cần phải bù đắp, Nam Chi đi học thường xuyên bị gọi lên trả lời câu hỏi.
Thế giới này, cha mẹ Thiện Tĩnh không phải là vấn đề, Hứa Lạc quấy rầy không phải là vấn đề, học tập mới là vấn đề lớn nhất.
Thật là làm người ta muốn trọc đầu, Nam Chi không riêng gì không biết cách làm bài, mà ngay đến cả lời giáo viên nói cũng nghe không hiểu, ngay cả câu hỏi cũng đọc không hiểu.
Cho dù muốn học cũng không biết phải bắt đầu học từ chỗ nào.
Các giáo viên:???
Đứa nhỏ làm sao thế này?
Ngay cả kiến thức sơ trung cũng không biết?
Nam Chi:........
Ta không chỉ không biết kiến thức sơ trung, mà ngay đến cả cấp tiểu học ta còn không biết.
Ta là một đứa trẻ thường xuyên phải chuyển trường, mỗi một thế giới lại đổi một ngôi trường.
Nhưng lần này là lần đầu tiên vượt cấp nhiều như vậy.
Đối mặt với sự nghi ngờ của các giáo viên, bọn họ còn không có ý định buông tha cho Nam Chi, Nam Chi không khỏi khóc thút thít, hu hu hu nhờ hệ thống giúp đỡ.
Hệ thống không còn cách nào, chỉ có thể giúp đỡ, hắn nói một câu, Nam Chi nói một câu.
Đây là chuyện không có cách giải quyết, cho dù có nhét tri thức vào đầu đứa trẻ, nhưng đứa trẻ cũng không biết phải dùng thế nào.
Không thể hiểu được.
Sau khi bị hệ thống và Nam Chi đánh lừa, cuối cùng các giáo viên cũng không còn để mắt tới Nam Chi nữa.
Thầy Lý gọi Nam Chi ra ngoài lớp học, hỏi tình hình trong nhà Nam Chi.
Nam Chi nói thẳng: “Bọn họ ầm ĩ chuyện ly hôn, cha muốn ly hôn, mẹ lại không buông.”
Thầy Lý không biết nên nói thế nào, “Vậy bọn họ tính như thế nào?”
Nam Chi: “Bọn họ ly hôn giả, nhưng cha là muốn ly hôn thật, em nói cho mẹ biết, bà đã bị cha lừa, ly hôn là ly hôn thật, bây giờ mẹ lại không muốn ly hôn nữa.”
Hai người lại cãi vã.
Thầy Lý:???
Đây là chuyện tôi có thể nghe sao?
Thầy Lý phát hiện đứa trẻ này rất táo bạo, hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Em cũng đừng đau lòng, cha mẹ em có cuộc đời và bài học của riêng mình, em cũng có cuộc đời và bài học của riêng em.”
Nam Chi gật đầu, rất ngoan ngoãn, “Em nghe lời thầy.”
Thầy Lý:........
Tại sao hắn lại cảm thấy cạn lời như vậy?
Bị đứa trẻ này làm cho không nói nên lời rồi.