Ăn tối xong xuôi, Tịnh Hề yêu cầu Lạc Cẩm Tu đi rửa bát.
Anh ta rất ngoan ngoãn làm theo ý cô.
Lạc Cẩm Tu chuyên tâm rửa bát đũa, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn sang thân hình bé nhỏ ngồi ngoài kia.
Tiểu thiên sứ nấu mì, còn anh rửa bát.
Hai người họ thật giống một cặp vợ chồng. ( Từ từ đã, anh ơi ???. Anh chưa đủ tuổi kết hôn đâu.)
Đang mải pằng pằng chíu chíu, di động đột nhiên rung rung. Tịnh Hề thả máy tính bảng xuống, cầm điện thoại lên.
Là của giám hộ tiên sinh.
Gì vậy? Hôm nay ngủ thì cứ ngủ ở trường thôi, gọi làm chi?
Có người gọi máy, không thể không nghe.
Ta là một tiểu thiên sứ biết vâng lời.
Tịnh Hề bước đến góc khác, liếc liếc bóng dáng thiếu niên đang chăm chú làm việc, áp điện thoại vào tai, cố hạ thấp giọng: "Chú Tần, chú gọi cháu gì thế ạ?"
"Ồ, không có việc gì đâu..." Giọng điệu chú ta dần trở nên nghiêm túc: "Nhóc con, dạo gần đây bên ngoài có chút chuyện. Đối với cháu khá là nguy hiểm đấy. Tối muộn chớ có tùy tiện chạy ra đường, ngủ sớm đi. Với lại, những hôm nào mà không có ta ở nhà thì khoá kín cửa lại. Có tiếng gõ cửa thì đừng vội mở. Để đám Milu trông cháu thật tốt."
Máu bát quái lại sôi sục, Tịnh Hề tò mò hỏi: "Chuyện này nghiêm trọng lắm hả, chú?"
Người đàn ông bên đầu dây yên lặng một lúc, mới nặng nề trả lời: "Có liên quan đến Thiên đoàn. Nếu sự việc trở nên tồi tệ hơn, chỉ sợ chúng ta sẽ phải nhờ tới sự cứu giúp của một trong các vị Thiên sứ trưởng. Ta không còn thời gian nói chuyện đâu. Cháu tạm thời cố bảo vệ bản thân mình thật tốt. Chỉ lo là trong khoảng thời gian này, ta sẽ bận rộn."
"Sao chú không nhờ các thiên thần ấy?" Phải thử từng cấp bậc chứ?
Đùng một cái là đòi dùng dao mổ trâu đi giết gà à?
"Ơ, chú Tần???" Tịnh Hề nhìn màn hình di động...
Chỉ còn lại những tiếng tút tút liên hồi...
Cúp nhanh dữ.
Kệ, cũng không liên quan tới bảo bảo.
Riêng việc cảm hoá nam phụ cùng với mấy cái nhiệm vụ giao dịch đã khiến ta mỏi cả người rồi.
Hơi đâu mà để ý thứ khác chứ?
"Ai gọi điện cho em thế?" Từ khi nào, Lạc Cẩm Tu đã đứng ngay sau lưng cô, mỉm cười, tầm mắt ôn nhu đặt trên người bé thỏ đáng yêu.
Tịnh Hề trở lại ghế sô pha, lắc lắc đôi chân, chán ngán đáp: "Vừa rồi là giám hộ tiên sinh gọi cho em. Chắc tối nay ông ấy lại có việc bận."
"Giám hộ tiên sinh?"
"Ồ, ông ta là người giám hộ của em khi ở dưới trần gian đó."
Lạc Cẩm Tu cười cười, đi tới ôm cô nhóc lên: "Tiểu thiên sứ, kể cho anh nghe đi."
Tuy anh đã biết gần hết mọi chuyện về cô.
Nhưng nếu nghe chính miệng tiểu thiên sứ kể lại sẽ rất tuyệt vời .
"Không kể, chả có gì cả. Giờ đã gần chín giờ tối rồi. Em nghĩ anh nên về nhà đi thôi." Tịnh Hề hạ lệnh đuổi người.
Về đi, về đi.
Bảo bảo còn phải tắm giặt và đi ngủ nữa.
Ai dè, Lạc Cẩm Tu là một tên điên mặt cực dày. Anh ta sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Tịnh Hề, áp bàn tay to của mình lên, mười ngón đan xen, trơ mặt nói: "Để em ở nhà một mình anh không yên tâm."
Tịnh Hề mặc xác sự quấn quýt của anh ta với mình...
Ý tứ anh ta là gì?
Định ở lại đây qua đêm à?
Phắn ngay!!!
Đường đường là một đứa con gái, để cho một thằng đàn ông qua đêm tại nhà còn ra thể thống gì nữa chứ?
Không thể!
Thế nhé!
Không bận tâm đến những lời nói thét gào của cậu chuột, Tịnh Hề trực tiếp cầm dép ném Lạc Cẩm Tu ra ngoài đường.
Đưa cho anh vài đồng tiền để bắt xe về.
Cầm thú!
Mơ mộng hão huyền còn đòi ngủ với ta.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hai giờ sáng.
Tịnh Hề yên giấc nhắm mắt ngủ. Gương mặt nhỏ bé của cô nhóc đầy sự thoả mãn, đôi môi nhỏ căng mọng chép chép đáng yêu. Cô bé nghiêng người ôm trọn cái chăn, cái chân nhỏ nhắn tơ hơ giữa thân giường.
Phòng ngủ Tịnh Hề nằm ở tầng hai. Ngoài trời gió đêm nổi lên, tiếng lá cây xào xạc, rung ra rung rinh. Thi thoảng lại có tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu hay các âm thanh ghê rợn.
Két kẹt....
Một cánh cửa sổ khe khẽ hé mở, gió đêm tràn vào, Tịnh Hề dẩu môi nhăn mặt vì hơi lạnh. Bàn chân co rúm lại.
Thiếu niên áo trắng nhấc chân đi đến, ngồi cạnh đầu giường. Cả người anh tràn ngập hơi thở của sự âm u, giữa hai cặp lông mày nhiễm đặc lệ khí trầm nặng . Sâu trong đáy mắt huyết quang lưu chuyển. Lạc Cẩm Tu giơ một tay lên, cửa sổ đóng, chắn gió lạnh lại. Đúng khoảnh khắc đó, thanh âm vạn vật xung quanh hoàn toàn biến mất, yên tĩnh lạ kì.
Anh ngồi yên ở đó một lúc, đôi mắt máu tham lam đói khát dán chặt lên nhóc con nằm trên giường ngủ. Thấy chân của cô bé tênh hênh như vậy, anh cầm nó lên, nhét lại vào chăn.
Lạc Cẩm Tu nhẹ nhàng nằm trên giường. Bàn tay anh lúc này nhìn thế nào trông thật là quái dị. Mười móng tay mọc lên từng cái móng vuốt đen dài, sắc lẻm, đúng dạng cứa vào cổ một cái là phun máu chết luôn. Móng vuốt đen sượt qua gò má Tịnh Hề, thiếu niên trầm ngâm. Sau đó anh thu hồi móng vuốt, chỉnh chỉnh tư thế nằm để cho Tịnh Hề dựa vào ngực mình ngủ. Con mắt ngập máu nhắm lại, cùng tiểu thiên sứ chìm vào mộng đẹp.
Có em là đủ rồi.