Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 102:Chương 101. Người bảo vệ ánh sáng (kết)




\- Kế Kiệt?

\- đúng vậy.

\- phiền cô đợi một lát để tôi báo với cấp cao.

Người kia vừa định gọi điện thoại thì Hạ Phong Linh đã phẩy tay.

\- không cần.

Người kia sững người cũng dừng luôn mọi động tác, bởi vì hắn vừa nhận ra cô gái này không phải hỏi ý kiến của hắn mà chỉ đơn giản là thông báo cho họ biết mà thôi.

\- cậu ta...cậu ta đang ở văn phòng tổng ở tầng 46.

\- cảm ơn.

Sát khí lui đi, Hạ Phong Linh lại là một em gái nhà bên hiền lành hiểu chuyện, sau khi cảm ơn xong người kia xong liền đi vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, luồng khí áp bức đám người ở phía sau mới biến mất hẳn.

Bọn họ cảm giác như mình vừa bước chân ra khỏi quỷ môn quan vậy.

Thật sự rất đáng sợ mà.

...

Ting!

Thang máy vừa mở ra, Hạ Phong Linh chưa kịp chuẩn bị thì cả người đã bị ôm chặt vào lòng Kế Kiệt.

\[Chỉ số hắc hóa của Kế Kiệt giảm 45, chỉ số hắc hóa hiện tại 0. Điểm sinh mệnh của người chơi Hạ Phong Linh hiện tại 55.\]

\[Chúc mừng người chơi Hạ Phong Linh hoàn thành nhiệm vụ.\]

Một loạt tiếng thông báo vang lên khiến Hạ Phong Linh ngây ngẩn cả người.

Vậy là...hoàn thành rồi?!?

\- Hạ Phong Linh, em có sao không?

Kế Kiệt thấy cả người Hạ Phong Linh vẫn sạch sẽ thì thở phào nhẹ nhõm.

\- em không sao, vì sao anh lại đến đây?

Hạ Phong Linh hồi thần rồi nhìn hắn nhíu mày nói.

Cô tìm hắn hơi tốn sức đấy nhé.

\- em tới tận đây để tìm anh sao?

Dù đã biết đáp án nhưng Kế Kiệt vẫn cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.

Lần đầu tiên có người tốn nhiều công sức như vậy tới tìm hắn thậm chí là sẵn sàng vì hắn mà chống lại cả một tổ chức, không thể không nói tới giờ phút này, hắn đã hoàn toàn bị cô gái nhỏ này chinh phục rồi.

\- không anh nghĩ em rảnh rỗi tới đây chơi à?

Hạ Phong Linh vừa nói xong lại nhận được một cái ôm của Kế Kiệt, cô hơi khó thở nên đẩy hắn ra lúc thấy mắt hắn đỏ hoe thì thở dài nói.

\- anh khóc cái gì, yếu đuối.

\- anh chỉ yếu đuối trước mặt em thôi.

Kế Kiệt không cảm thấy mất mặt còn vui vẻ mà cọ cọ trán mình vào trán cô, Hạ Phong Linh đẩy hắn ra cục súc nói.

\- thích thể hiện tình cảm thì về nhà thể hiện sau, còn giờ cùng em đi tìm người đứng đầu ở đây một chuyến.

Kế Kiệt: "..."

\- hay là chúng ta về nhà trước được không?

\- không được.

Giờ cô về nhà để lần sau hắn lại bị đám người này tha đến đây tiếp à, cô đâu có rảnh rỗi mà ngày ngày đi tìm hắn, với cả việc có thể giải quyết dứt điểm một lần thì sao phải kéo dài nó ra chứ.

Thế là Kế Kiệt đành phải đi vào theo sau Hạ Phong Linh.

Hạ Phong Linh lúc thấy tổng giám đốc của tập đoàn W&W dăm găm đầy người thì hơi quay đầu nhìn Kế Kiệt, ra tay cũng đủ ác đấy.

\- xin chào, ông là người lãnh đạo ở đây à?

Nguyễn Đức Chính thấy kẻ xâm nhập là một con nhóc con lại còn là người của Kế Kiệt thì khóc ròng.

Quả nhiên người có thể lọt vào mắt Kế Kiệt đều không phải người tầm thường mà.

\- đúng vậy, cô...

\- ông muốn nghỉ hưu chưa?

Nguyễn Đức Chính nghe xong liền trợn mắt nhìn cô, lẽ nào hắn đau quá nên nghe nhầm sao?

Nghỉ hưu?

Không chỉ Đức Chính mà cả Kế Kiệt cũng ngây người nhìn Phong Linh, không lẽ cô có hứng thú với chức ghế tổng giám đốc này? Nếu vậy hắn cũng không ngại giúp cô một tay, chỉ cần là thứ cô muốn hắn đều sẽ giành về cho cô hết.

...

\- ký tên...à, ông đau tay không ký được, vậy thì đóng dấu vân tay đi.

Hạ Phong Linh đưa giấy chuyển nhượng quyền điều hành tập đoàn tới trước mặt Nguyễn Đức Chính.

"..."

Nguyễn Đức Chính lăn lộn bao nhiêu năm nay, từng vào sinh ra tử mấy lần vậy mà cuối cùng lại bại dưới tay hai người này.

Mặc dù rất không muốn nhưng mà cơn đau nhói khắp người thêm cả mấy con dao găm đặt ngay ngắn trên bàn kia nói cho ông ta biết ông ta không ký cũng phải ký.

Trời mới biết con ranh đấy đã làm gì mà cả người ông ta đều đau như bị róc từng lớp thịt vậy.

Sau khi đóng dấu và hoàn tất mọi thủ tục xong, cơn đau trong người Nguyễn Đức chính mới giảm, hắn như được khai ân mà loạng choạng đi ra ngoài.

Kế Kiệt nhìn tờ giấy chuyển nhượng với vẻ mặt mơ hồ.

\- Phong Linh, không phải em muốn tổ chức này à?

Vì sao tên người tiếp nhận lại là hắn chứ?

Hạ Phong Linh nói như lẽ đương nhiên.

\- em muốn tổ chức này làm gì, em chỉ muốn xử lý dứt điểm mọi chuyện tại đây để sau này không ai dám bắt nạt anh nữa thôi mà.

Hơn nữa anh trai cô không phải vẫn luôn lo sợ thân phận và địa vị của Kế Kiệt không xứng với cô sao? Giờ cho hắn lên hẳn chức chủ tịch tập đoàn đa quốc gia xuyên lục địa luôn nhé, xem anh ấy còn bắt bẻ kiểu gì nào.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tập đoàn W&W liền nhận được thông báo đổi chủ, hơn nữa dù không thông qua biểu quyết, bỏ phiếu hay chứng minh thực lực mà là cứ thế trực tiếp lên nhận chức luôn nhưng lại chẳng có ai dám phản đối cả.

Kế Kiệt tự dưng trở thành tổng giám đốc một tập đoàn thì cực kỳ ngơ ngác.

Nhưng mà người trong tập đoàn không cho hắn có cơ hội giảm xóc, sau khi hắn nhận chức xong liền bắt hắn xử lý đống lộn xộn do Hạ Phong Linh gây ra cùng những đơn hàng đang chờ xử lý.

Còn Hạ Phong Linh sau khi giao cả cái tập đoàn to lớn này cho hắn xong liền chạy biến.

Kế Kiệt không có thời gian đi tìm cô nên chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý đống lộn xộn này để sớm về gặp cô.

Chỉ là Hạ Phong Linh sau khi chạy khỏi chỗ Kế Kiệt thì chưa về ngay mà xách cây chổi lau nhà đi thăm từng phòng ban một để xem ai còn ý kiến ý cò gì thì cô xử lý nốt một thể.

Đám người từ tầng 20 đổ xuống còn đang nằm chờ xe tới đưa đi bệnh viện nên làm gì có ai dám ho he gì nữa chứ, vì thế sau khi Hạ Phong Linh lượn xong một vòng liền đi về nhà...ngủ.

Lang thang cả ngày nay rồi, nếu còn không về ngủ cô thật sự sẽ kiệt sức mà chết mất.