11h đêm.
Hạ Phong Lâm mãi mới xử lý xong đống tài liệu, cậu hơi uể oải vươn vai một cái rồi cầm áo khoác và điện thoại lên rồi đi ra ngoài.
Lúc xem điện thoại thấy ngoài tin nhắn công việc thì chỉ còn có tin nhắn của em gái và người kia mà thôi.
Hạ Phong Lâm thấy tin nhắn người kia liền cau mày đọc cũng không thèm đọc, cứ thế trực tiếp xóa đi chỉ xem mỗi tin nhắn của em gái.
"Anh, canh hầm em để giành cho anh rồi, anh nhớ về sớm ăn nhé. "
Hạ Phong Lâm nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi mỉm cười, trước đó cô đem đồ ăn đến cho mình rồi nhưng mà tối về vẫn không quên giành phần ăn cho mình tiếp.
Nể tình cô còn nhớ tới ông anh trai này, cậu xí xóa hết vụ cô dám vì mấy cái đùi gà mà bán cậu đấy.
Hạ Phong Lâm cất điện thoại đi rồi bước xuống tầng hầm, nhưng ai mà ngờ được khi cậu vừa xuống tầng hầm lại bất ngờ bị người ta tấn công chứ, Hạ Phong Lâm vì không kịp đề phòng nên bị đạp một cái ngã xuống sàn, còn chưa hoàn hồn thì thấy đám người kia giơ gậy lên chuẩn bị giáng xuống tiếp, Hạ Phong Lâm theo bản năng muốn tránh đi nhưng đã muộn, đúng lúc đó một bóng người lao ra thay cậu đỡ mấy gậy đó.
Không hiểu sao lúc đó trong đầu Hạ Phong Lâm lại hiện lên một cảnh tượng rất mơ hồ.
Cậu nhìn thấy có người nã đạn về phía cậu nhưng cậu không tránh kịp, lúc đó Triệu Hằng cũng giống như bây giờ, không chút do dự mà lao ra đỡ đạn cho cậu, còn nói với cậu nếu cậu chết, hắn sẽ đi cùng cậu.
Cảnh tượng đó chân thực đến mức cả trái tim Hạ Phong Lâm đều đau đớn không thôi, cậu vội vã đẩy Triệu Hằng ra.
\- tránh ra, đừng có mà tìm đường chết.
\- không.
Triệu Hằng vẫn ôm Hạ Phong Lâm trong lòng, cố gắng bảo vệ hắn, tránh cho hắn bị mấy người kia đánh trúng.
Đám người kia thấy Triệu Hằng bị đánh nhiều như vậy vẫn không bỏ Hạ Phong Lâm ra liền chửi thề mấy câu rồi ra sức đánh lên người hắn muốn kéo hắn ra để xử lý Hạ Phong Lâm nhưng Triệu Hằng bảo vệ cậu rất kỹ, Hạ Phong Lâm hoàn toàn không bị hư hao gì dù chỉ là một sợi tóc.
\- này mấy người làm gì vậy hả?
Đúng lúc đó thì bảo vệ chạy tới đồng thời rút roi điện tự vệ ra, đám người kia thấy bảo vệ tới lại có vũ khí liền vội vã bỏ chạy.
Hạ Phong Lâm vội vã đỡ Triệu Hằng dậy lo lắng không thôi.
\- anh không sao chứ?
\- tôi không sao.
Triệu Hằng vừa nói xong liền bất tỉnh nhân sự, Hạ Phong Lâm hãi quá vội cõng hắn lên xe lao thẳng đến bệnh viện.
...
\- bênh nhân bị chấn thương nhẹ ở vùng đầu, ngoài ra còn bị gãy hai cái xương sườn, gan bị tổn thương nhẹ, còn bị dập cơ nhiều chỗ nữa.
Nghe bác sĩ nói xong mà Hạ Phong Lâm run rẩy cả người, nếu lúc đó Triệu Hằng không lao ra thì người nằm ở trong đó bây giờ là cậu rồi.
Hạ Phong Lâm dù ghét Triệu Hằng đến mấy thì cũng không thể không thừa nhận sự thật là Triệu Hằng đã cứu cậu một mạng.
\- vì sao cậu phải cố chấp đến như vậy chứ?
Hạ Phong Lâm nhìn Triệu Hằng hôn mê nằm trên giường bệnh thì tâm trạng nặng nề.
Ngày bé Triệu Hằng, cậu, Nhật Minh và Tuấn Anh là bộ tứ nổi đình đám ở tiểu học và trung học.
Nhưng từ năm 14 tuổi, mẹ của Triệu Hằng mất, mà cha của hắn lại là hung thủ, chỉ vì muốn chiếm gia sản nhà ngoại của hắn mà lập bẫy giết chết bà Triệu, sau đó còn ra vẻ nhất kiến chung tình với bà Triệu mà thề sẽ ở vậy đến cuối đời để tưởng nhớ bà và chăm sóc Triệu Hằng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết cha hắn trăng hoa ở bên ngoài chưa đủ còn rước về Triệu gia bao nhiêu là đứa con rơi dưới mác em họ hắn.
Hạ Phong Lâm mất cha mẹ từ nhỏ, gia sản bị mấy cô chú bác dì bên nhà nội tranh nhau xâu xé, ở bên ngoài mang tiếng được ăn ngon mặc đẹp, nhưng chỉ có cậu và Phong Linh mới biết đám người đó cặn bã thế nào.
Vì sợ em gái bị tổn thương nên cậu đưa em tới nhà ngoại ở, bản thân thì bị mấy người bên nội giữ lại để diễn trò "tương thân tương ái" với mấy con quái vật đội lốt người kia để người ngoài biết bọn họ thật lòng muốn chăm sóc cho Hạ Phong Lâm chứ không phải vì tranh giành gia sản nhà cậu, nếu không có đại quản gia bảo vệ cậu đã chết "vì tai nạn" không biết bao nhiêu lần rồi.
Thân là người từng trải, nên khi nghe tin mẹ Triệu Hằng gặp nạn lại còn có mấy người anh em họ từ đâu chui ra thì cậu cũng biết Triệu Hằng nhất định sống không vui vẻ gì, vì thế cậu thường hay giúp Triệu Hằng khi hắn bị bạn bè bắt nạt, nhưng mà sau đó Hạ Phong Lâm lại phát hiện ra tình cảm Triệu Hằng giành cho cậu không phải tình bạn thông thường nên đã dần giữ khoảng cách với hắn thậm chí là biến cả hai thành kẻ thù của nhau.
Mà thời gian sau đó Triệu Hằng cũng bị bố ruột tống ra nước ngoài dưới cái mác du học, vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng ai mà ngờ tới hắn cuối cùng vẫn là quay lại tìm mình chứ.
\- Triệu Hằng, vì sao nhiều năm như vậy rồi cậu vẫn không chịu từ bỏ chứ? Haiz...
Hạ Phong Lâm hơi lầm bầm, chẳng biết nên làm gì với cái tên cứng đầu này nữa.
...
\- thiếu gia, mấy người đánh cậu tối qua là người bên Phạm Nhật Minh cử tới.
\- Phạm Nhật Minh?
Giỏi lắm, xem ra là chán làm tổng giám đốc rồi nên muốn về quê trồng rau nuôi cá rồi đây mà.
\- bọn chúng đâu, tôi muốn gặp bọn chúng?
\- bị nhị tiểu thư xử lý rồi.
Hạ Phong Lâm: "..." vậy xem ra không cần cậu ra tay nữa rồi.
Bởi vì Triệu Hằng vì mình mà bị đánh thế nên Hạ Phong Lâm không thể không vào viện chăm sóc hắn, nhưng sau một ngày chịu đựng ánh mắt rực lửa của Triệu Hằng, Hạ Phong Lâm từ bỏ, không được, cậu không làm được đâu.
Thế là Hạ Phong Lâm sau đó liền thuê y tá riêng tới chăm sóc cho Triệu Hằng, lại còn là một nữ y tá có thân hình bốc lửa nữa kìa.
Nhưng mà buổi trưa hôm đó...
\- Hạ tổng, Triệu tổng không chịu ăn cơm, còn đuổi người cậu thuê tới đi rồi, cậu ấy nói nếu cậu không tới thăm cậu ấy, cậu ấy sẽ tuyệt thực tới chết.
Hạ Phong Lâm: "..."