\- ôi Phong Linh tội nghiệp của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã hiểu lầm con...bla...bla...
Bà Hạ sau khi biết sự thật liền khóc lóc hối hận không ngừng vì đã trách nhầm cô, còn suýt nữa thì đuổi mất con mình.
Hạ Phong Linh âm thầm chịu đựng hết nửa ngày, cuối cùng bà Hạ cũng ngừng khóc mà nói.
\- Phong Linh con yên tâm, những gì con phải chịu đựng suốt 19 năm qua, ba mẹ sẽ thay còn trả thù hết.
\- không cần đâu mẹ, thù của con con sẽ tự trả.
Đối thủ là nam nữ chính với bàn tay vàng chói lóa rực rỡ đó mẹ ơi, mẹ không đấu nổi đâu.
Hạ Phong Linh cực kỳ chân thành mà nói, bà Hạ hơi ngây người sau đó gật gật đầu.
\- được được, vậy nếu con cần giúp đỡ gì cứ nói với mẹ.
\- vâng.
\- chắc con mệt rồi, con mau nghỉ sớm nhé.
Bà Hạ nói xong thì đi ra ngoài, sau khi khép cửa lại bà lặng lẽ đi về phòng, thấy ông Hạ đang xem cái gì đó thì đi tới.
\- anh đang làm gì vậy?
Ông Hạ nhìn bà Hạ hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn là nói ra chuyện mình vừa tính được.
\- Nhiên Nhi, anh vừa xem lại sổ sinh mệnh của con gái mình, tuổi thọ của nó chỉ còn lại chưa đầy 5 năm nữa thôi.
\- gì cơ?
Bà Hạ bàng hoàng, họ vừa mới tìm thấy con gái, vừa mới đoàn tụ với con bé chưa bao lâu thì cũng là lúc thời gian của con bé sắp hết, vì sao lại tàn nhẫn như vậy chứ?
Ông Hạ cũng không muốn tin, nhưng mà đó là sự thật.
Hơn nữa ông cũng tính ra tuổi thọ của con gái ông đã tận từ 1 tháng trước rồi, giống y như đúc lời ông thầy bói đó nói, thế nên khi Hạ Phong Linh xuất hiện ông đã vô cùng ngạc nhiên lẫn ngờ vực nên mới tính lại mệnh cách của cô, không ngờ lại phát hiện ra tuổi thọ của cô đột nhiên được kéo dài thêm nhưng thời gian lại rất ngắn, chừng 5 năm nữa thôi.
Vấn đề này ông Hạ cũng không rõ cho lắm nên đang định bảo ngày mai sẽ đi tìm tên thầy bói kia hỏi thăm tin tức.
Bà Hạ nghe vậy cũng vội vã gật đầu, sau đó lại buồn bã nói.
\- anh, em cảm thấy con gái cứ luôn xa cách với chúng ta, lẽ nào nó giận chúng ta vì chúng ta đã không tin tưởng nó?
\- nếu là em, em có giận không?
Ông Hạ hỏi vặn lại, bà Hạ liền im lặng không nói.
18 năm trước ông bà gây họa, có một vị đại sư nói hai người muốn bình an thì phải từ bỏ đứa con gái của mình.
Lúc đó ông bà thực sự là hết cách mới phải đưa con bé lên chùa nhưng chưa giờ phút nào quên được con bé.
Nay kẻ thù đã được giải quyết, ông bà liền muốn đi đón con gái về, muốn bù đắp cho những khổ sở mà cô phải chịu suốt thời gian qua.
Thế nên trong cốt truyện, nữ chính được ông bà Hạ cưng hơn cưng trứng là như thế.
Chỉ tội cho nguyên chủ, làm ma chết thay rồi còn phải gánh tiếng oan bắt nạt nữ chính nữa khiến ông bà Hạ cực kỳ căm ghét cô, khỏi nói cũng biết là lúc đó cô ấy đau lòng cỡ nào rồi.
Lại còn thêm cả lần này nữa, chẳng qua người đến là Hạ Phong Linh, cô không có tình cảm với ông bà Hạ, thế nên mới có thể bình tĩnh như vậy thôi, nhưng mà lúc ông bà Hạ không tin tưởng cô còn nói cô là kẻ lừa gạt, Hạ Phong Linh vẫn sẽ ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ còn xót lại trên thân thể này.
...
"Cho tôi ăn với."
Hạ Phong Linh đang ăn ngon lành thì chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên, cô hơi cau mày nhìn xung quanh.
Xung quanh làm gì có ai, không lẽ cô gặp ảo giác?
"Tôi đói quá, cho tôi ăn với, một tý thôi cũng được."
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn.
Hạ Phong Linh nhìn quanh đột nhiên lên tiếng.
\- ai vậy?
"Tôi ở trước mặt cô nè, nếu cô không cho tôi ăn, tôi sẽ ám cô cả đời."
\- vậy ám đi.
Ta có bùa bình an, ta không sợ nhé.
Viên Viên: "..." tội nghiệp con ma đấy.
Ma nữ kia: "..."
Ma nữ kia cuối cùng cũng không chạm vào Hạ Phong Linh được nên chỉ có thể đáng thương ngồi ở một góc nhìn Hạ Phong Linh ăn cơm.
Nhưng mà nó chưa ngồi được bao lâu thì đã bị khí tức quanh quẩn bên Hạ Phong Linh đuổi cho chạy mất.
Hạ Phong Linh trước đó đã thấy lạnh lạnh rồi, nhưng mà cô cứ nghĩ là do con ma nữ kia ở bên cạnh, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên cảm thấy lạnh hơn lúc nãy gấp mấy lần thì nghi hoặc.
Không lẽ con ma nữ kia thấy cô không cho nó ăn nên nó tức giận, muốn đông chết cô để trả thù?
Thế này cũng quá nhỏ mọn rồi đấy.
"Ký chủ, trọng điểm ở đây là cô sắp bị đông cứng tới chết rồi, không phải lúc cô so đo với một con ma đâu."
"Ta muốn thế lắm chắc."
Cả người cô giống như là bị cái gì vây khốn lại, không chạy được.
"Viên Viên, ma quỷ ở thế giới này đều đáng sợ như vậy à?"
Hạ Phong Linh nhìn lá bùa trên cổ mình, nó đang không ngừng nóng lên thì nhíu mày.
Đây không phải con ma nữ ban nãy, con ma này mạnh hơn con ma nữ kia rất nhiều lần, lá bùa trên cổ cô sắp không bảo vệ được cô nữa rồi.
Huhu...sợ quá!
Viên Viên đổi thế giới đi, nếu không ta sẽ bị chướng ngại tâm lý mất.
"..."
"Ký chủ, đừng có mà lảm nhảm nữa, mau ra khỏi đây đi."