Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 128:Chương 127.Tân nương của quỷ (22)




\- Lục Thừa Dương, chừng nào anh chưa xử lý xong đám người ở bên ngoài thì đừng hòng vào phòng tôi nửa bước.

Hạ Phong Linh đánh Lục Thừa Dương một trận xong thì đuổi hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại, Lục Thừa Dương tự dưng lại bị đuổi ra khỏi phòng thì đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt ngơ ngác.

Vợ giận không phải vì hắn đem chùm quả đi mất mà là do bị đám người ở ngoài kia chọc tức à?

Nhưng mà lúc thấy hắn lấy chùm quả ra thấy hai mắt cô sáng rực luôn mà.

Lục Thừa Dương vốn định mặt dày chui vào phòng Hạ Phong Linh tiếp nhưng mà nhớ tới tối hậu thư cô vừa đưa ra, hắn liền rụt chân lại, lập đi ra ngoài dọn dẹp chiến trường mình đã gây ra.

Nói là dọn dẹp còn không bằng nói là hắn ra ngoài dọa cho bọn họ chạy mất đi.

Ác ma Lục Thừa Dương vừa ra tay, chẳng mấy chốc quanh biệt thự Hạ gia liền trở nên sáng sủa hẳn, đừng nói là một bóng người, đến một bóng ma cũng không có.

\- ông nó, lại đây xem đi.

Bà Hạ nhìn ra cửa sổ kích động nói, ông Hạ hơi tò mò cũng đi ra nhìn thử sau đó hai vợ chồng nhìn nhau cười như được mùa.

Đám người vây quanh biệt thự cuối cùng cũng đã rời đi rồi.

\- ông nó, ông nói xem có phải là do con rể của chúng ta làm không?

Bà Hạ nhìn Lục Thừa Dương đang đi đi lại lại ở trước cổng Hạ gia đuổi nốt mấy hồn ma lang thang đi thì vui vẻ nói.

Thằng con rể này ông bà chấm rồi, sau này ai muốn bắt nạt con rể thì phải bước qua xác hai người trước.

\- chắc là đúng rồi...

\- mau mau xuống đón nó đi.

Bà Hạ vừa nói vậy thì Lục Thừa Dương đã hóa thành một làn khói đen rồi bay đi mất khiến hai người vô cùng tiếc nuối.

Đúng lúc này Hạ Phong Linh đi xuống, thấy bố mẹ mình ngồi trước cửa nhà thở dài thườn thượn thì đi tới hỏi han đôi câu, sau khi biết lý do xong thì biểu cảm cực kỳ phong phú.

Ba mẹ, thực ra người khiến chúng ta bị nuôi nhốt ở đây như trong sở thú một tuần qua chính là đứa con rể quý hóa trong mắt bố mẹ đấy ạ.

Họa do hắn gây ra hắn đương nhiên phải chịu trách nhiệm, hai người sao có thể dễ dàng bị hắn mua chuộc vậy được chứ????

Nhưng mà cuối cùng Hạ Phong Linh cũng không nói ra sự thật mà yên lặng cầm cốc sữa đi lên phòng ngồi chờ con rể quý hóa của ba mẹ cô, nhưng mà cô chờ mãi, chờ tới khi sắp ngủ gục đến nơi thì đứa con rể quý hóa kia mới chịu mò trở về.

\- vợ ơi, nàng ăn đi, lần này ta tuyệt đối không dở trò gì trong đó luôn.

\- anh là vì tìm mấy thứ đồ này nên mới về muộn?

Hạ Phong Linh nhìn mấy thứ đồ tràn đầy linh khí trong tay hắn thì hơi mím môi lại, Lục Thừa Dương nhìn cô ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau khi hắn đuổi xong đám người kia đi thì không dám lên phòng cô ngay mà đi kiếm thêm vài món đồ có linh khí về cho Hạ Phong Linh, trong đó có cả chùm quả kia nữa để làm quà tạ lỗi.

Nhiều thế này...chắc vợ sẽ tha cho hắn thôi nhỉ?

\- nàng thích không?

Lục Thừa Dương hơi thấp thỏm nói, Hạ Phong Linh cũng chẳng biết nói gì nữa nên yên lặng gật đầu, ban nãy cô cứ tưởng hắn dỗi lại bỏ nhà ra đi ai biết hắn lại đem nhiều đồ tốt về cho mình thế chứ.

Nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an sợ cô không thích nhưng vẫn có chút mong chờ được cô khen ngợi kia của hắn, Hạ Phong Linh muốn giận cũng chẳng giận nổi.

Lục Thừa Dương thấy cô đã không còn quá ghét bỏ mình thì vội đưa cho Hạ Phong Linh chùm quả kia rồi vui vẻ nói với vẻ mặt mong chờ.

\- vợ ơi, nó rất ngon đó, ta tốn rất nhiều công sức mới cho cái cây kia kết trái được đó, nàng mau ăn thử đi.

Số quả này là hắn dùng nốt số linh khí còn lại trong người để tạo ra, thế nên hắn vô cùng trân trọng nó, hắn dám lấy nó ra cho cô dùng là chứng tỏ cô đối với hắn phải có một địa vị rất quan trọng, thế nên lần này Hạ Phong Linh cũng không làm khó hắn nữa, vui vẻ đưa tay ra nhận.

Nói thật là từ lúc nhìn thấy chùm quả này cô đã thèm lắm rồi, nhưng mà vì sinh mạng nhỏ bé của mình nên đành phải đau lòng nhịn xuống.

Giờ thấy nó đã an toàn rồi sao cô có thể nhẫn tâm bỏ đi được chứ.

Ăn, ăn hết.

Lục Thừa Dương thấy cô đã chấp nhận ăn đồ ăn hắn cho thì vui vẻ hắn, cứ nhìn cô cười híp cả mắt.

\[Thông báo người chơi Hạ Phong Linh vừa nhận được 500 điểm công đức từ mục tiêu nhiệm vụ Lục Thừa Dương.\]

\[Thông báo, chỉ số hắc hóa của mục tiêu nhiệm vụ Lục Thừa Dương giảm 20, hiện còn 60. Điểm sinh mệnh hiện tại của người chơi Hạ Phong Linh: 56.\]

Hạ Phong Linh nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống thì hơi liếc nhìn Lục Thừa Dương.

Đột nhiên lại cảm thấy hắn ngày càng đáng yêu rồi thì phải.

...

Lại nói tới đám đạo sĩ kia, sau khi bị Lục Thừa Dương đuổi đi thì lập tức tìm một địa điểm bí mật tụ họp để tìm kế sách đối phó.

Bây giờ Lục Thừa Dương đã nhập ma hoàn toàn rồi, hầu hết ác linh trong thành phố và các khu vực lân cận cũng đều bị hắn triệu hồi về làm việc dưới trướng, muốn thắng hắn dường như là điều bất khả thi.

Nhưng mà sau đó bọn họ phát hiện ra Lục Thừa Dương là một tên sợ vợ, nếu là điều Hạ Phong Linh không thích, thì dù hắn ta có muốn thế nào đi chăng nữa cũng sẽ nghe lời cô ta không tấn công người vô tội nữa.

Vì thế có người liền đưa ra chủ ý đi đàm phán với Hạ Phong Linh nếu có thể bắt được cô để uy hiếp Lục Thừa Dương luôn thì càng tốt, mà người tích cực nhất trong chuyện này chính là Lương Vũ Lan.

Các đạo sư cho là cô ta vì mối hận Hạ Phong Linh đã giết cha mẹ mình nên mới kích động như vậy nên không để ý gì nhiều, chỉ có Minh Lãng là nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ.

Nhưng mà đến cuối cùng hắn vẫn không nói gì cả mà im lặng nhìn mọi người tranh luận.