Đây là một bộ truyện cổ đại kể về hành trình lên ngôi vua và tìm được tình yêu định mệnh của nam chính Triệu Minh Phong.
Còn nguyên chủ, ừm, là ngũ tiểu thư của hầu phủ, xuất hiện chưa tới một chương, trong truyện này chẳng có vai trò gì hết nhưng mà cuối cùng vẫn phải chịu kết cục thảm hại, bị gả cho cái tên thiếu gia thích ngược đãi của nhà họ Lý, Lý Thiệu.
Mà lý do cô phải chịu tình cảnh này thì càng lâm li bi đát hơn.
Cả nhà cô bị vua nghi ngờ tạo phản nên giết.
Số là, từ khi Triệu quốc được thành lập đến nay, Hạ hầu phủ nhiều đời đều trung thành với vua, lập nhiều công lớn, trong cuộc đảo chính của thái tử tiền nhiệm lại có công cứu giá nên được tiên hoàng vô cùng cảm kích mà phong đất, phong vương cho ông.
Nhưng một người càng tài giỏi thì càng dễ bị người ta ghen ghét, đố kỵ, chỉ là tiên hoàng quá tin tưởng hầu gia nên đám người đó không có cơ hội ra tay mãi đến khi tiên hoàng mất, nam chính lên ngôi vua, phụ thân nguyên chủ liền bị mọi người đồng loạt công kích, ám chỉ này nọ, hết đâm bị thóc lại chọc bị gạo khiến nam chính tức hoàng đế tân nhiệm nảy sinh suy nghĩ e ngại binh quyền trong tay hầu phủ quá lớn mạnh có thể ảnh hưởng tới ngai vàng của hắn.
Thế là nam chính liền lập bẫy đổ cho nhà nguyên chủ một vài tội danh để hắn có cớ đem cả nhà cô ra xử trảm tránh hậu họa về sau cho mình, vì thế cả nhà nguyên chủ cứ thế liền bị giết chết một cách tức tưởi.
Chỉ riêng nguyên chủ vì có chút nhan sắc nên được Lý gia nạp về làm thiếp cho con trai nhà họ, nguyên chủ tuy được cả nhà chiều từ bé nhưng cốt cách của con nhà võ thì vẫn có, cô ấy không muốn làm thiếp của Lý Thiệu nên bị hắn ta đánh đập dã man, trong một lần nguyên chủ bị hắn đập đầu xuống đất đã bị trâm cài tóc đâm xuyên qua đầu, thế nên cô ấy cứ thế xuống đài đi đoàn tụ với gia đình mình.
Vì thế nguyện vọng của nguyên chủ có hai cái.
Một là xử lý Lý gia.
Hai là là trả thù nam chính, khiến hắn mất hết tất cả.
Xử lý Lý gia thì dễ rồi, nhưng mà còn nam chính đại nhân...
Thời điểm Hạ Phong Linh xuyên đến đã vô cùng muộn màng, gần như là đại kết cục của câu truyện rồi, còn đấu kiểu gì nữa?
Hạ Phong Linh ngậm cọng cỏ trong miệng, vừa suy nghĩ nên làm gì để trả thù nam chính vừa nhìn người trước mặt.
Ban nãy trời quá tối lại đang vội tránh người nên cô không nhìn rõ hắn lắm, giờ thấy rõ mặt lại có hơi cảm thấy tự hào.
Mắt phượng này ngài, sống mũi cao thẳng, tuy hắn đang nhắm mắt nhưng vẫn không che dấu được sự sắc bén trên mặt, thực sự rất có khí chất của một bậc quân vương.
Đúng là mục tiêu nhiệm vụ có khác, nhan sắc chưa bao giờ làm cô thất vọng mà.
...
Hạ Phong Linh sau khi vác tên này tới bên cạnh một bờ sông thì mới dừng lại nhóm lửa lên, tiện thể kiểm tra các vết thương trên người hắn luôn.
Sau khi thấy vết thương do kiếm chém chằng chịt ở trước ngực và sau lưng hắn, Hạ Phong Linh không khỏi cảm thán.
Tên này so với nguyên chủ đúng là một chín một mười không ai hơn ai mà.
Thuốc trị thương ban nãy hệ thống cho vẫn còn nên Hạ Phong Linh lập tức cởi áo hắn ra bắt đầu sơ cứu cho hắn.
Sau khi xác định tên này ổn rồi mới bảo Viên Viên gửi tư liệu.
\[Mục tiêu nhiệm vụ: Âu Dương Ảnh Quân.\]
\[Chỉ số hắc hóa hiện tại 65.\]
Âu Dương Ảnh Quân là hoàng tử thứ tám của nước láng giềng Ly quốc, vì là quốc gia phụ thuộc nên từ bé hắn đã bị đưa đến hoàng cung Triệu quốc làm con tin từ nhỏ, thể chất yếu ớt lại hay bị mọi người trong hoàng cung bắt nạt nên tính cách có phần âm trầm.
Sau khi Thái tử bị lật đổ, Triệu Minh Phong lên ngôi liền muốn tiến hành sát nhập Ly quốc vào Triệu quốc, Âu Dương Ảnh Quân biết được điều này nên muốn về báo tin cho quê nhà nhưng bị Triệu Minh Phong biết được nên cho người thủ tiêu, thế là hắn cũng cứ như thế mà đi lĩnh cơm hộp về nhà.
Tần suất xuất hiện trong cả câu chuyện chưa đến ba chương, nhưng mà vẫn đỡ hơn nguyên chủ, chỉ xuất hiện qua lời kể của người khác.
Rất tốt, lần này cả cô và mục tiêu nhiệm vụ đến tư cách làm nhân vật phụ cũng chẳng có luôn.
Quá đau lòng mà.
Hạ Phong Linh tiếp nhận thông tin xong thì không khỏi cảm thán.
Mà khoan đã...
"Viên Viên không phải mi nói hắn rất giàu sao?"
Sao thực tế thấy hắn còn nghèo hơn cả cô nữa vậy?
Không lẽ lại ăn quả lừa lần nữa?
"Tôi không lừa cô đâu, thực sự thì hắn rất có tiền đó, hắn là hoàng tử của một đất nước sao có thể không có tiền chứ..."
Viên Viên càng về sau càng nói nhỏ dần.
Hạ Phong Linh: "..."
Hóa ra là bị lừa thật.
Không sao giờ ném hắn lại rồi bỏ chạy vẫn kịp.
Viên Viên: "...."
Ký chủ, cô nghiêm túc sao?
Sự thật chứng minh, Hạ Phong Linh thực sự nghiêm túc.
Lần này Viên Viên dùng cách nào cũng không thuyết phục được cô thì tuyệt vọng thật sự.
Trong lòng thầm nhủ lần sau chọn nhân vật nhất định phải chọn cho chủ nhân một thân phận thật trâu bò.
Hệ thống vừa nghĩ vậy liền thấy ký chủ nhà nó quay trở lại rồi, trên lưng cô còn đeo một cái túi nải nhìn khá là nặng nha.
"Ký chủ, tôi có thể hỏi cô thứ đó là gì không?"
"Tiền đó."
Mục tiêu nhiệm vụ nghèo rồi cô cũng nghèo nốt thì lấy gì nuôi thân, vì thế cô đã quay lại phủ Lý gia trấn được của bọn họ một xấp ngân phiếu, đương nhiên là ngân phiếu không ghi tên đóng dấu nhà họ Lý rồi, cô vẫn chưa ngốc đến mức đó.
\- mà tên này hôn mê lâu nhỉ?
Hạ Phong Linh gỡ lá bùa trên người hắn xuống rồi vỗ mặt hắn mấy cái.
Vẫn chưa chịu tỉnh, rốt cuộc là tên này yếu đuối đến cỡ nào vậy hả?
Nhìn rõ là mạnh mẽ khỏe khoắn cơ mà.
"...Ký chủ, hắn ta bị người ta đánh trọng thương, chưa chết là may mắn lắm rồi."
"..."
Vậy được, ngồi ăn chờ hắn tỉnh vậy.
Hạ Phong Linh nói là làm, thật sự lấy từ tay nải ra rất nhiều đồ ăn.
Viên Viên: "..."
Giờ nó đã biết vì sao tay nải toàn ngân phiếu nhưng trông vẫn rất to rồi.
Ký chủ, cô là tha cả nhà bếp của người ta đến đây à?
Nói thật nếu có thể Hạ Phong Linh thật sự sẽ tha hết nhà bếp của Lý gia về thật.
Chỉ tiếc là cô không có không gian lại thêm sức lực của thân thể này có hạn, đánh đám người đấy xong thì cô cũng cạn kiệt sức lực rồi nên chỉ có thể vác được bằng này đồ ăn thôi.
"..."
Được rồi nó thua.