Lúc Bắc Dã đưa cô chạy ra ngoài, một chiếc xe đã đợi ở đó.
\- rút.
\- vâng.
Lái xe nghe lời lập tức lái xe rời khỏi đó, Hạ Phong Linh trong tình huống không biết địch ta, ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Xe chạy được nửa đường thì tài xế nhận được một cuộc điện thoại, không biết hắn nghe thấy cái gì mà nét mặt hơi đổi, sau đó liền cúp máy rồi rụt rè nhìn cô và người đàn ông bên cạnh cô.
Hạ Phong Linh cực kỳ bình tĩnh nhìn lại hắn, Bắc Dã cũng bình tĩnh nhìn sang.
\- chuyện gì vậy?
\- Bắc Dã, Vương Quân nói cậu cứu nhầm người rồi.
\- không nhầm, cứ cho người rút về đi, có gì tôi chịu trách nhiệm.
\- nhưng mà...ông chủ...
\- tôi sẽ nói chuyện với ông ấy, cậu cứ cho người rút về đi.
Người kia do dự một chút cuối cùng vẫn nghe lời hắn, cho xe tiếp tục chạy.
Mấy chiếc xe con đằng sau thấy vậy cũng chạy theo.
Hạ Phong Linh quay sang nhìn người bên cạnh mình một cái, sau đó lại nhìn thẳng.
Bắc Dã nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy trên mặt cô vẫn bình tĩnh thì hơi mỉm cười.
Mất ký ức nhưng kỹ năng vẫn còn, vậy hắn không cần quá lo lắng cho cô rồi.
...
Nhóm người tới cứu Phong Linh chia làm hai nhóm, một nhóm do Vương Quân mang tới chỉ khoảng 10 người, một nhóm phục kích bên ngoài do Bắc Dã dẫn đầu số lượng hơn 50, dùng cho việc giải cứu con tin xong thì xông vào xử lý bọn bắt cóc, nhưng mà sau đó Bắc Dã tự nhiên xông vào cứu người đi trước còn gọi luôn nhóm người kia đi nên bây giờ tình hình vô cùng bất lợi với Vương Quân.
Số người hắn mang đến đều là cao thủ, thế mà lại chết 3 người, còn là do đứa con gái kia giết nữa.
Vương Quân nghi ngờ đứa con gái kia là gian tế mà Bạch Hổ cài vào để lừa hắn, nếu không vị tiểu thư tay trói gà còn không chặt của hắn sao đột nhiên lại trở nên đáng gờm như vậy, kỹ năng dùng súng vừa nhanh vừa chuẩn, khẩu súng đó có 12 viên cô lại chưa từng để lãng phí dù chỉ một viên, nếu sau đó không phải thân thủ hắn tốt có lẽ cũng đã sớm bị cô ta bắn chết rồi.
\- Quân, làm thế nào bây giờ, chúng ta bị bao vây rồi?
Một người vừa tranh thủ đổi băng đạn vừa nói.
Vương Quân ôm lấy người con gái đã hôn mê trong lòng, cắn răng đẩy cho người bên cạnh rồi nói.
\- các cậu đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đi thu hút hỏa lực của chúng.
\- Vương Quân, khoan đã....
Người kia muốn ngăn cản nhưng Vương Quân đã bỏ đi rồi, hắn nhìn sang đồng đội bên cạnh, hơi nghiến răng.
\- biết ngay tên Bắc Dã này không phải thứ gì tốt đẹp mà.
\- chúng ta làm sao bây giờ?
\- tranh thủ thời gian đưa tiểu thư rời khỏi đây đi.
\- được.
...
Trong lúc đám người nam chính đang vật lộn giữa lằn ranh sinh tử thì bên phía Phong Linh lại khá nhàn nhã.
Một xe ba người cứ thế tiến vào trong một khu biệt thự lớn, Hạ Phong Linh dù chẳng biết gì nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ rất trấn định, bên trong thì phong ba bão táp.
Không thể bỏ chạy cũng không thể tiếp thu ký ức, cứ như người mù thế này thật là khó chịu mà.
\- tiểu thư, mời...
Bắc Dã cực kỳ trấn định mở cửa xe cho Phong Linh rồi ra hiệu cho cô đi vào.
Hạ Phong Linh: "..." rất muốn bỏ chạy ngay bây giờ? Làm sao đây?
Trong lúc cô và Bắc Dã đang mắt to trừng mắt nhỏ thì một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra.
\- Bắc Dã...
Hạ Phong Linh lập tức dời ánh mắt nhìn sang vừa vặn đối mắt với người đàn ông đó, mà người kia vừa thấy cô thì sửng sốt, sau đó liền đi tới.
\- tiểu thư, chuyện này...chuyện này là sao vậy?
\- chúng ta đưa tiểu thư vào trong trước đã.
Bắc Dã nói rồi tự nhiên cầm lấy tay cô đi ra ngoài, Hạ Phong Linh len lén thở phào, người mình là tốt rồi, nếu không bảo cô xử lý cả đội quân này thà cô đổi thế giới còn hơn.
Lúc vào phòng khách, một người đàn ông đã đứng sẵn ở đấy, giống hệt với người đàn ông ban nãy khi nhìn thấy cô, sau giây phút kinh ngạc ông ta liền đi tới định ôm cô, Phong Linh dễ gì đồng ý ngay lập tức ngã xuống"bất tỉnh nhân sự".
\- Phong Linh, con bé làm sao vậy? Mau gọi bác sỹ nhanh..
\- vâng.
Sau đó là tiếng bước chân chạy đi.
Cả người Hạ Phong Linh được người ôm lên, sau đó là một giọng nói hơi trầm vang lên.
\- tiểu thư chỉ là hoảng sợ quá độ thôi, ông chủ yên tâm.
\- Khổ thân con gái bố, mau mau đưa con bé lên phòng.
\- vâng.
...
Hạ Phong Linh tranh thủ thời gian mình "bất tỉnh" vội vã bảo hệ thống gửi cốt truyện, cứ mù mờ thế này thật khó chịu mà.