\- được rồi bà xã, con gái mới tỉnh, sức khỏe còn yếu, bà để nó nghỉ ngơi đi, nhìn xem sắc mặt con bé kém chưa kìa.
Ông Hạ thấy sắc mặt Hạ Phong Linh rất kém liền kéo bà Hạ ra, nhẹ giọng nói, bà Hạ gật gật đầu.
\- đúng...đúng, con gái mới tỉnh sao có thể hoạt động nhiều được.
\- Phong Linh vậy con nghỉ ngơi sớm đi, à, con có đói không? T...bạn con có mang cháo đến cho con này.
Nghe có đồ ăn, hai mắt Hạ Phong Linh hơi sáng lên, gật mạnh đầu.
Ông Hạ liền mở nắp bình giữ nhiệt ra múc cho Hạ Phong Linh một bát cháo.
Hạ Phong Linh đang đói nên không kén chọn đồ ăn, một hơi ăn liền ba bát.
Hạ Phong Linh ăn xong, sắc mặt tốt lên một chút, bà Hạ thấy vậy mới quay lại công ty làm việc, mà Tâm Nhi sau khi ông bà Hạ tới thì cũng quay lại trường học rồi, cô ấy dù gì cũng là đội trưởng đội kịch nói, trang phục bị hủy, tiết mục cũng coi như hủy bỏ, giờ thấy cô đã không sao Tâm Nhi đương nhiên phải quay lại xử lý đống lộn xộn kia rồi.
\- Phong Linh, con nhớ nghỉ ngơi sớm nhé, nếu khó chịu thì phải gọi cho bác sĩ ngay đấy.
Bà Hạ dặn dò đủ kiểu xong mới rời đi, Hạ Phong Linh lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng có thể yên tĩnh lại rồi.
Hạ Phong Linh ăn no liền buồn ngủ, nhưng mà cô vừa ngủ một lát liền cảm giác được có ai đó ở cạnh mình, còn đưa tay lên sờ trán cô nữa, nhưng mà Hạ Phong Linh vừa uống thuốc xong rất buồn ngủ nên dù cảm nhận được nhưng cũng không thể tỉnh được nên chỉ có thể cau mày, mà đối phương thấy cô cử động cũng không rút tay lại mà vẫn đặt trên trán cô, từ lòng bàn tay người đó tỏa ra một luồng linh khí ôn hòa, từ từ chui vào cơ thể cô, mà Hạ Phong Linh vừa hấp thu xong luồng linh khí này cơ thể liền dễ chịu hơn không ít, cứ thế mê man ngủ thiếp đi.
Đến lúc Hạ Phong Linh tỉnh dậy, trong phòng đã trống không, cô có hơi mê man, hình như cô có nằm mơ nhưng cụ thể nội dung giấc mơ là gì thì cô lại không tài nào nhớ được.
\- Phong Linh, cậu dậy rồi.
Đang mê man thì Tâm Nhi từ phòng tắm bước ra, Phong Linh cau mày.
\- cậu vừa tới?
\- tớ tới một lúc rồi, nhưng cậu ngủ say quá nên tớ không gọi thôi.
\- nãy cậu ngồi ở đây sao?
\- ừm, sao vậy?
\- không sao.
Hạ Phong Linh lắc lắc đầu, Tâm Nhi cũng không để ý mà ngồi xuống rồi nói.
\- ăn táo không?
Tâm Nhi giơ đĩa táo đã được gọt xong trước mặt Phong Linh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Hạ Phong Linh hai mắt sáng rực.
\- ăn.
....
Hạ Phong Linh nhập viện tới ngày thứ ba thì nam nữ chính mới đại diện cả lớp mà vác xác tới thăm hỏi.
Hạ Phong Linh đang ăn suýt thì bị nghẹn, đang yên đang lành tới thăm bệnh làm cái gì, không tiếp.
Cảnh Hạo bị từ chối thì lạnh mặt kéo tay Trần Kiều Nhi về, Kiều Nhi vẫn hơi do dự.
\- nhưng mà...
\- cô ta khỏe rồi, còn cần cậu lo lắng sao, về.
Kiều Nhi còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Cảnh Hạo kéo đi mất nên cô ta chỉ có thể im lặng đi theo.
\- Phong Linh, cậu làm hay lắm, nhìn mặt của bọn họ kìa, đen kịt luôn.
Tâm Nhi sắc mặt khó coi của Cảnh Hạo mà đắc ý nói, Hạ Phong Linh thờ ơ.
\- kệ họ đi.
Không biết Tâm Nhi hiểu câu nói đó theo nghĩa nào mà lại đột nhiên nói.
\- Phong Linh, tớ biết cậu còn thích Cảnh Hạo, nhưng mà loại người như hắn không đáng để cậu thích đâu.
\- dừng, tớ không thích Cảnh Hạo.
Này người anh em, con mắt nào của cậu nhìn thấy cô còn thích nam chính đại nhân hả?
\- Phong Linh, đừng giả vờ mạnh mẽ, tớ biết cậu bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn không hiểu cậu.
Vấn đề là người cậu quen biết đã sớm không còn trên đời này nữa rồi.
Hạ Phong Linh thở dài, chầm chậm nói.
\- sau chuyện này, tớ đã không còn là Hạ Phong Linh ngốc nghếch của trước kia nữa, sẽ không vì một người không xứng mà ngược đãi chính mình.
\- Phong Linh, cậu thật sự nghĩ thông rồi?
\- nghĩ thông rồi.
Tâm Nhi vẫn còn hơi do dự, Phong Linh thích Cảnh Hạo thế nào, chỉ cần là người không mù đều biết, thế mà tên Cảnh Hạo đó lại vì một đứa con gái mới quen hai ba tháng mà hết lần này đến lần khác tổn thương cô, đáng giận hơn là lần nào Phong Linh cũng nói sẽ từ bỏ nhưng sau lại đâu vào đấy tiếp.
Lần này Tâm Nhi sợ Phong Linh chỉ nói vậy để an ủi mình mà thôi.
Hạ Phong Linh nhìn ánh mắt của Tâm Nhi nhìn mình thì hơi cạn lời.
Cô thật sự không thích hắn rồi, thật đó.