\- nhưng em đã bỏ mặc anh.
Mẹ kiếp, cô nói nhiều như vậy mà tên này vẫn cố chấp thế.
Hối hận vì ban nãy đã không sớm giết hắn.
\- đó là lúc bé, từ bây giờ em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh nữa, em đã nói rồi mà.
\- em còn từng muốn giết anh.
Hạ Phong Linh: "..."
Lý do này thì cô đỡ thế nào được.
\- đó là lúc nhỏ, giờ em tỉnh ngộ rồi sẽ không bao giờ làm hại anh nữa, với cả...lúc đó anh cũng cào mặt em một cái còn gì?
\- anh không cố ý làm hại em, nhưng em lại cố ý muốn giết anh.
Khởi Nguyên phủi sạch trách nhiệm quyết không nhận nợ.
Hạ Phong Linh: "..."
Anh có chỉ số hắc hóa, anh nói gì cũng đúng.
Hạ Phong Linh mím môi lại, lẩm nhẩm câu nói kia mấy lần mới lấy lại bình tĩnh mà nói.
\- thế em nói khi đó em vô ý hại anh anh có tin không?
Nói thật ký ức của nguyên chủ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên cô cũng chẳng rõ lý do vì sao nguyên chủ muốn giết hắn cả, nhưng Khởi Nguyên dám phủi sạch tội lỗi của hắn thì cô cũng có thể bao biện cho tội lỗi của nguyên chủ, Khởi Nguyên nghe cô nói vậy liền lắc mạnh đầu.
\- anh không tin.
\- thế làm gì anh mới tin? Anh định nhốt em cả đời ở đây à?
\- đúng...vậy.
Khởi Nguyên chạm phải ánh mắt của Phong Linh lại cụp xuống, giọng yếu ớt hẳn.
\- chỉ có như vậy anh mới có cảm giác an toàn.
Hạ Phong Linh: "..."
Rốt cuộc tên này thiếu cảm giác an toàn đến mức nào chứ.
\- Khởi Nguyên, hãy tin em lần này em tuyệt đối không lừa anh.
Khởi Nguyên nhìn người trước mặt hồi lâu cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Không biết vì sao nhưng mà hắn cảm thấy cô không giống lúc nhỏ, cô đã nói được thì cô nhất định sẽ làm được.
Hạ Phong Linh thở phào cuối cùng cũng có thể yên ổn mà sống rồi.
Viên Viên lại nhìn chỉ số tiến độ tình cảm của ký chủ nhà mình thấy nó vẫn không nhúc nhích thì hồ nghi.
Là nó quá mong chờ ký chủ nhớ lại nên nhìn nhầm sao?
Vì sao nó lại cảm nhận được ánh mắt quen thuộc ngày trước cô hay nhìn chủ nhân nó để nhìn Khởi Nguyên chứ.
...
Sau khi thuyết phục được Khởi Nguyên mở lòng với mình, Hạ Phong Linh liền gửi tin tức về thành phố C để anh cô đỡ lo, sau đó cô lại đi xuống phòng thí nghiệm giúp Khởi Nguyên hủy nốt đống tài liệu liên quan đến hắn bởi vì Khởi Nguyên suy cho cùng vẫn bị ảnh hưởng tâm lý khi xuống đó nên có nhiều chỗ sẽ bị bỏ xót.
\- anh ở đây chờ em, đừng đi cùng.
Hạ Phong Linh thấy Khởi Nguyên muốn xuống tầng hầm với mình thì ngăn lại, lần nào tên này xuống cũng hắc hóa trở ra, cô dỗ hắn rất mệt nhé.
Lúc tiêu hủy tài liệu, Hạ Phong Linh cũng biết được những xác sống trên địa cầu này ít nhiều đều dính virus được lấy từ máu của Khởi Nguyên nên hắn cũng coi như là ông tổ của xác sống, chỉ là Hạ Phong Linh vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu bất kỳ ai dính virus đều chịu sự khống chế của hắn thì tại sao một người bị xác sống cào tận ba lần như cô lại không bị? Lẽ nào do linh hồn khác nhau nên không có tác dụng sao?
Không đúng, bị xác sống cắn là thân thể mà, linh hồn có mạnh mẽ đến mấy cũng đâu thể chống lại được sự zombie hóa trên cơ thể đâu.
Nhưng nếu nói cô giống Khởi Nguyên là một xác sống có ý thức thì lại không đúng lắm.
Ngoại trừ khả năng hồi phục vết thương đáng kinh ngạc kia ra thì cô chẳng khác gì người bình thường cả, hoàn toàn không giống Khởi Nguyên chút nào.
Hạ Phong Linh nghiên cứu tài liệu hồi lâu cũng không ra nên chỉ có thể từ bỏ.
Mặc dù đã xóa hết mọi dấu vết ở đây nhưng trước khi rời khỏi đây Hạ Phong Linh vẫn lập thêm mấy lớp tường lửa bảo vệ căn biệt thự này để cho nam nữ chính và đám người kia nghịch chơi chơi.
Cô vốn chỉ định kéo dài thời gian mà thôi nhưng ai mà ngờ tới lúc cô lên hệ thống phòng thủ của biệt thự, tầng phòng thủ đã bị phá giải gần hết rồi.
Hạ Phong Linh cau mày lập tức gõ nhanh trên bàn phím.
Chưa chi đã ra tay rồi, nhanh thật đấy.
...
\- chúng ta bị chặn lại rồi.
Vương Vịnh nhìn màn hình máy tính, mày hơi cau lại.
\- cậu chắc chứ?
\- chắc chắn.
Người kia nhìn từng khung cửa sổ đang đóng lại với tốc độ chóng mặt thì căng thẳng nói.
\- nhưng theo thông tin chúng ta thu thập được bọn chúng đều không ai là cao thủ máy tính cả mà.
Nói trắng ra thì trong mắt bọn họ thì hai người Hạ Phong Linh và Khởi Nguyên chỉ là hai tên "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển" mà thôi.
Nhưng mà hai tên "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển" trong mắt bọn họ kia lại rất thuần thục chặn lại các virus mà bọn họ gửi vào hệ thống phòng thủ kia, không chỉ chặn lại mà còn gửi trả lại khiến mấy chiếc máy tính đều bị nhiễu hết, đến lúc quay lại Hạ Phong Linh đã thiết lập lại hệ thống phòng thủ rồi.
\- mau tranh thủ phá mật mã đi, nếu để bọn chúng thiết lập rào chắn thành công chúng ta sẽ bị hệ thống bảo vệ của chúng tấn công đấy.
\- vâng.
Nhưng mà hơn mười mấy cao thủ máy tính hàng đầu cũng không phá được lớp mật mã mà Phong Linh vừa lập, không những vậy chúng còn bị cô hack ngược lại, đến lúc phát hiện ra trên màn hình đã hiện lên khuôn mặt âm trầm của một cô gái rồi.
Đám người kia: "..."
Đứa con gái đó xâm nhập vào máy chủ của bọn họ từ khi nào vậy?
\- xin chào, cho hỏi ai là người đứng đầu của mấy người vậy?
Hạ Phong Linh vô cùng lịch sự mà hỏi một câu, đám người kia vẫn chưa hết bàng hoàng sao còn thời gian trả lời câu hỏi của cô chứ.
\- bị câm sao?
Hạ Phong Linh lầm bầm.
Đám người kia: "..."