[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 1: Bắt Thú, Làm Người Tốt




Mọi người đều biết Nam Diên rất thích tu luyện, là vị đại lão không thể chọc nổi.

Mặc dù nàng trước sau lồi lõm xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mỗi khi ra tay khiến người tôi phải kêu cha gọi mẹ.

Một ngày, nghe nói đại lão Nam Diên bắt cóc đứa con duy nhất của Thánh Thú Hư Tiểu Bát, dẫn theo con thú nhỏ kia đi qua ba ngàn thế giới chơi đùa.

Khi biết tin này, nhóm đại yêu tinh bị cô nô dịch khóc ròng ròng cao hứng kêu gào ba ngày ba đêm.

. . .

Đêm nay, nguyệt hắc phong cao, thích hợp để đi bắt thú.

Nam Diên một tay xách theo vò rượu hoa đào thuận tay túm được, một tay ôm Hư Không Thú Hư Tiểu Đường nghênh ngang rời đi.

"Diên Diên, chúng ta đang rời nhà đi trốn sao?" Con thú nhỏ lớn lên giống một cục bông ngồi xổm trên vai nàng, eo nhỏ mập mạp vặn vẹo uốn éo, giọng nói mềm nhũn hỏi.

". . . Coi như vậy đi."

Nam Diên ngửa đầu uống ực một hớp rượu hoa đào, bước đi vững vàng, chân như cưới gió, bóng lưng tiêu sái tuỳ tiện không có không có tí tự giác nào là đang đi trộm thú cả.

"May là tôi đã để lại lời nhắn cho cha."

Hai ngón tay Nam Diên kẹp vào rìa của vò rượu, lại uống thêm mấy ngụm, đôi môi đỏ hồng căng mọng bị rượu thấm vào sáng long lanh, dưới ánh trăng càng tăng thêm một phần xinh đẹp.

"Diên Diên, cậu muốn đi thế giới gì đầu tiên?"

"Thế nào cũng được, tùy ngươi." Trước hết cứ tùy tiện tìm một thế giới, nếu tôi không vui lại đổi sau.

"Diên Diên muốn thân phận gì?"

"Tốt nhất là thân phận nào không bị người khác quấy rầy." Nàng ghét nhất mấy người nhiều chuyện, đã ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng thì thôi, lại còn ồn ào muốn chết, nàng sợ mình không nhịn được trực tiếp san bằng toàn bộ thế giới.

Hư Tiểu Đường không nghĩ tới Diên Diên lại dễ tính như vậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Được thôi, tôi thử lật tìm trong [Bản chép tay ba nghìn thế giới] của cha tôi xem, trước cứ tìm cho Diên Diên một thế giới giống thế giới này để thích ứng chút."

Rượu trong vò vừa uống cạn, cổ tay trắng nõn của nữ tử nhẹ nhàng lật một cái, vò rượu hết bị vứt ra ngoài, phát ra một tiếng vang giòn trong màn đêm yên tĩnh.

Một người một thú bước đi xa dần, nhanh chóng hòa vào trong bóng đêm.

. . .

Đại lục Thương Miểu, thành Tích Tuyết.

Phủ thành chủ,bên trong mật thất bế quan.

Không gian bỗng nhiên dao động xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một đoàn sương máu từ trong vòng xoáy tràn ra.

Màn sương máu tan dần, một nữ tử áo đen lững thững bước ra.



Cùng lúc đó, đầu vai nữ tử xẹt qua một tia sáng, thân hình một con Linh thú hình cầu lông xù xì hiện ra.

Một người một thú nhìn chằm chằm đống thịt vụn trên mặt đất kia, biểu cảm mộng bức.

Hư Tiểu Đường oa một tiếng khóc lên: “Đến chậm một bước rồi , thân thể tôi tìm cho cậu đã ngỏm củ tỏi!"

Nam Diên: Đâu chỉ ngỏm củ tỏi, thân thể còn bị nổ thành một bãi thịt nát. Ách. Vì vậy khi nàng đói bụng thường thích nuốt sống, sau khi cơ thể nát nhìn thật buồn nôn.

"Người này vừa mới chết, hồn phách còn chưa tan biến, có thể dùng thuật sưu hồn." Nam Diên duỗi tay chộp vào hư không.

Một lát sau, nàng đã biết được cuộc đời của bãi thịt nát này.

Người này tên là Bùi Nguyệt Oanh là Võ sư trung cấp, sau khi lão thành chủ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh kế thừa cơ nghiệp của cha trở thành thành chủ mới của thành Tuyết Tích.

Đại lục Thương Miểu cá lớn nuốt cá bé, người chia làm Linh tu, Võ tu và người bình thường.

Linh tu tu luyện dựa vào linh khí của thiên địa, võ tu chính là rèn luyện độ bền bỉ của thân thể.

A, nói đơn giản một chút là có cơ thể cứng rắn hơn so với người bình thường.

Nam Diên thấy thân thể của nàng vô cùng cứng rắn, nằm không cũng có thể chiến thắng.

Bởi vì Võ tu tu luyện thân thể nên từ trước đến giờ toàn là nữ tử có cơ bắp, chẳng qua Bùi Nguyệt Oanh là một ngoại lệ.

Nàng đam mê nhan sắc.

Vì muốn bảo trì dáng người thon thả nên không thèm tu luyện cho thật tốt, cả ngày chỉ thích ngâm thơ cấu đối buồn thương, hơn nữa lại yêu thích nam sắc, nuôi cũng không ít nam sủng.

Nếu không phải cha nàng để lại một lão bộc trung thành tuyệt đối, nàng đã bị người phía dưới giết chết đoạt vị từ lâu rồi.

Hai ngày nay nữ thành chủ cải tà quy chính chuyên tâm tu luyện, lại tu một loại tà thuật.

A thông suốt sao.

Sơ ý một chút thế là nổ chết bản thân.

Nam Diên móc ra một bình nước hóa hình từ bên trong không gian bản mệnh, trực tiếp biến thành dáng vẻ của Bùi Nguyệt Oanh.

Hư Tiểu Đường hoảng sợ ngăn cản: "Diên diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, nếu không khoác lên lớp da của người ở đây sẽ bị ba ba Thiên đạo phát hiện!"

Nam Diên không thèm để ý, . . .

"Đến lúc bị phát hiện lại tính tiếp."

Thiên đạo chó, nàng ghét nhất chính là Thiên đạo.

Dọn dẹp đống thịt nát trên đất xong, Nam Diên mất vài phút để biến thành nhân vật, sau đó ngả người trên chiếc giường êm chuyên dành cho thành chủ, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất mà nằm, vẻ mặt mệt mỏi.



Nàng tu luyện gặp phải bình cảnh chỉ có thể tìm lối tắt xem có thể giống với cha mẹ nàng đi tìm chút tín ngưỡng chi lực và điểm công đức để đột phá bình cảnh.

Chẳng qua nàng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để thu hoạch được tín ngưỡng chi lực ở thế giới này.

Lúc đầu nàng định cướp trước của khí vận tử, giết chết nhân vật phản diện cuối cùng ở thế giới này.

Xử lý trùm phản diện đồng nghĩa với việc cứu vớt chúng sinh thiên hạ.

Điểm công đức tăng lên, tín ngưỡng chi lực cũng sẽ tăng lên không ngừng.

Nhưng Tiểu Đường khóc thút thít nói không được.

Không thể phá hỏng chủ tuyến của thế giới này.

A, đứa nhỏ hèn nhát.

"Diên Diên, chúng ta làm nhiều chuyện tốt một chút thanh danh có, nhiều người kính trọng,chúng ta liền có thể đạt được tín ngưỡng chi lực rồi."

Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu của Hư Tiểu Đường lóe lên ánh sáng, tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Nó muốn dẫn dắt Diên Diên làm nên một sự nghiệp lẫy lừng!

Biểu cảm của Nam Diên trở nên vi diệu: "Ý của cậu là muốn tôi làm... người tốt?"

Đây quả là chuyện cười trong thiên hạ.

Để một tên đại yêu chỉ biết giết người như nàng đi làm người tốt? Vật nhỏ này có phải chưa thấy thời điểm nàng ăn người tàn bạo thế nào không?

Hư Tiểu Đường không hiểu ẩn tình phong phú bên dưới gương mặt than lạnh lùng của Nam Diên, trong mắt nó, Nam Diên chính là nữ vương lạnh lùng siêu ngưu bức, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.

Nó nghe nói, mấy trăm năm Diên Diên chỉ dùng để ngộ đạo, coi sinh hoạt hàng ngày là những chuyện ngớ ngẩn.

Thế là nó dùng móng vuốt vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: "Diên Diên đừng sợ, có tôi ở đây, tôi biết rất nhiều đấy!"

Nam Diên liếc nó một chút, vuốt bộ lông mềm mại của nó: "Được, về sau nghe cậu."

Bắt cóc con nhỏ của người ta đúng là cũng không nên chút nào.

Nàng có một tia áy náy, quyết định sẽ sủng ái Hư Tiểu Đường.

"Đúng rồi Diên Diên, có một chuyện quên nói cho cậu."

Hư Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ ngượng ngùng nói: "Năm năm sau, thành Tích Tuyết sẽ bị một vị đại lão lợi hại ở Ma Uyên tàn sát, người trong cả một tòa thành đều bị giết sạch. Uầy, thật sự là quá thảm."

Nam Diên: ...

Trên gương mặt than lạnh lùng không có chút biểu cảm của Nam Diên dường như hiện lên mấy chữ: Cậu mẹ nó đang đùa tôi phải không?