[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 2: Thế Giới Một: Nuôi Dưỡng Đại Lão Ma Vực




Có thể trong lúc vô tình hắn đã kết thâm thù đại hận gì đó với thành Tích Tuyết?

Tư thế nằm của Nam Diên y như đàn ông, mí mắt lười biếng rũ xuống có chút mệt mỏi.

Thời tiết lạnh khiến nàng chỉ muốn đi ngủ.

Nhưng không được, nàng ngủ một lần chính là mấy chục năm, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí cả sinh mệnh.

"Tiểu Đường, kể cho tôi nghe về ma đầu này."

"Được a "

Hư Tiểu Đường trực tiếp móc từ trong không gian ra bảo bối bản chép tay mà cha hắn để lại, lật ào ào đến một trang nào đó.

Sau đó đọc to: "Ma chu khát màu, là một trong ngũ đại Ma Quân của Ma vực, là hậu duệ của đại yêu thượng cổ nhện răng cưa.

Ma đầu này có lớp da rất đẹp, nam nữ khó phân, yêu diễm tuyệt luân, tính tình vui buồn thất thường, thích nhất là thu thập tiểu mỹ nhân, sau đó lột sống da của bọn họ."

Nam Diên không hề bị sở thích đặc thù buồn nôn của ma đầu này hù dọa, sắc mặt vẫn như thường.

Nói thật nàng cũng không phải thứ tốt lành gì.

"Như vậy, có lẽ trước khi vị Ma Quân này bị ma hóa thì vẫn là người bình thường."

Mấy vạn năm trước, lúc thượng cổ đại yêu gần như bị diệt sạch, bèn đánh chủ ý lên nhân loại, muốn thông qua nhân loại để kéo dài huyết mạch.

Đời sau của người và yêu kết hợp đã bị chết hơn phân nửa, nhưng cũng có không ít kẻ còn sống sót.

Sau đời đời truyền lại, huyết mạch đại yêu trên cơ thể những người này càng ngày càng mỏng manh.

Đến bây giờ, cho dù có người có được loại huyết mạch của thượng cổ đại yêu cũng rất khó yêu hóa.

Con nhện ma khát máu này hẳn là nhân loại có huyết mạch đại yêu vô cùng mong manh, dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể thức tỉnh huyết mạch, yêu hóa thành công.

Đại khái là lúc ma đầu này còn là người bình thường đã kết thù với thánh Tích Tuyết?



Chẳng qua còn lâu mới đến năm năm nữa, Nam Diên cũng không sốt ruột.

"Tiểu Đường, đi ra ngoài xem một chút." Nam Diên đứng dậy, ôm Hư Tiểu Đường vào trong lòng.

Hư Tiểu Đường run lẩy bẩy nói: "Diên Diên, tôi sợ, cho tôi trở về không gian một thời gian đi.

Cha tôi nói không thể tùy tiện xuất hiện trong một thế giới không thuộc về mình, nếu khĐại lục Thương Miểu có một mảnh đất rộng lớn lại cằn cỗi, nơi này tụ tập rất nhiều yêu tu và ma tu, bị tu sĩ gọi là Ma vực.

Sâu trong Ma vực có một nơi ngay cả yêu tu và ma tu cũng không dám đến gần gọi là Ma Uyên.

Nơi đây ma khí ngất trời, bên trong có các loại ma vật dị dạng sinh sôi, quái vật có thể bò ra từ Ma Uyên cũng là một thứ vô cùng đáng sợ.

Loại quái vật như vậy, mấy ngàn năm mới có một con có thể bò ra từ bên trong Ma Uyên.

Ma vực ở phía nam, còn thành Tích Tuyết lại ở phía bắc.

Theo lý mà nói hai nơi này quăng tám cái sào cũng chẳng liên quan gì đến nhau, cũng không biết tại sao một vị lão đại sau khi trải qua thiên truy bách luyện ở Ma Uyên lại tự mình đến đây một chuyến, lại còn chỉ đến để... tàn sát thành.

"Diên Diên, tôi cũng không biết, bản chép tay của cha tôi không có ghi nguyên nhân."

ông sẽ bị ba ba Thiên Đạo phát hiện, đánh xuống một đạo thần lôi phát là ngỏm củ tỏi."

"Đây là thế giới cao đẳng cũng không đến mức như thế, huống hồ thế giới này cũng có Linh thú, cậu có thể đi ra, tôi sẽ bảo vệ cho cậu an toàn."

Vật nhỏ hèn nhát, nếu không phải thấy nó cả người phủ lớp lông mềm mại, Nam Diên cũng chẳng thèm nói nhảm cùng nó.

"Thật sao?"

"Ừm."

Hư Tiểu Đường cao hứng chít một tiếng, yên lòng ghé vào trong ngực nàng.

Nam Diên vuốt lông của quả cầu nhỏ, thoải mái nheo lại mắt.

Đại môn mở ra, ngoài cửa cũng chạng vạng tối.

"Thành chủ xuất quan!" Một người kinh hô.



"Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"

"Cung nghênh thành chủ đại nhân xuất quan!"

Một đường Nam Diên đi gặp toàn những mỹ nam tử dung mạo tuấn tú… mỗi người một vẻ.

Bùi Nguyệt Oanh này rất thích sắc đẹp, sưu tầm cả một Mãn phủ toàn là mỹ nam, sinh hoạt cá nhân tương đối đặc sắc.

Nghe nói nàng ngưu bức nhất một đêm nàng ngự chín người.

Nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, Nam Diên nhìn qua kí ức biểu thị, nhiều nhất một lần năm người mà thôi.

Chuyện nam nữ hoan ái vô cùng nhàm chán, chỉ có tu luyện mới cảm thấy thoải mái, nàng thật sự không hiểu những người này, nhất là lão cha của nàng.

"Đại nhân, có cần chuẩn bị xe không?" Lão quản gia hỏi.

"Ngô bá, ta muốn đi ra ngoài thành một chút."

Lão quản gia một mặt từ ái hỏi: "Lần này bế quan có thu hoạch gì không?"

"Có, vì vậy tôi muốn ra ngoài thành luyện tập một chút."

Lão quản gia nghe vậy cười càng hòa ái: "Rất tốt."

Đôi mắt tinh tường của ông ta đảo qua linh thú đang giả chết trong ngực Nam Diên, mặc dù không biết linh thú này thuộc chủng loại gì, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều.

Ai, đứa nhỏ này sao lại cứ thích nuôi mấy con vật yếu ớt nhỏ bé vậy.

Đợi đến khi Nam Diên đi xa, Hư Tiểu Đường trốn trong ngực mới lặng lẽ meo meo báo cáo: "Diên Diên, lão đầu kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu như vậy, có phải ông ta đang hoài nghi cậu hay không?"

Nam Diên mặt mày thanh lãnh mang theo vài phần hững hờ: "Thì sao?"

Cho dù người của cả tòa thành này đều hoài nghi nàng thì nàng cũng không sợ, huống chi chỉ là một lão đầu nhỏ.

Hư Tiểu Đường trong lòng oa một tiếng: Diên Diên trâu thật!