[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 39: Nhớ Kỹ, Ngươi Chỉ Có Hai Năm.




Ý cười trên mặt Vân Vụ xuất hiện không lâu liền biến mất.

Hắn đứng trên đỉnh vách núi, trước mắt hăn là Ma Uyên sâu vạn trượng không thấy đáy.

Đó là cũng là nơi để Ma quân Ma vực cũng phải đau đầu.

Cho dù hắn rơi vào cũng không chắc có thể bình yên vô sự trở về.

Bên trong Ma chướng khí tích tụ một thời gian dài không thể tiêu tan, chướng khí này cũng không phải là chướng khí bình thường, nó có thể xua đuổi các nguyên tố ngũ hành.

Có nghĩa là, cho dù Linh Tu đại năng lợi hại hơn nữa mà rơi vào, cũng sẽ lập tức biến thành một người bình thường.

Bên trong chướng khí, thi cốt hư thối chồng chất như núi, có các loại độc trùng, hung thú sinh trưởng, ma vật sinh sôi nảy nở không đếm hết, ma vật cấp thấp có khả năng cắn nuốt máu thịt con người, ma vật cao đẳng có thể cắn nuốt niềm vui buồn yêu hận của con người, bọn chúng ăn mòn người ý thức, phá hủy ý chí của con người...

Một khi đã rơi vào nơi này, mặc kệ Linh Tu hay là Ma Tu, đều rất khó đi lên.

Nơi này như có một tấm lưới lớn bao phủ, lít nha lít nhít, không thể tránh thoát. Trừ khi…

Niết bàn trùng sinh, phá kén thành bướm.

Thân là một trong ngũ đại Ma quân của Ma vực Tiếu Diện Ma quân, Vân Vụ cười lên phong lưu đa tình, thật ra hắn là người cực kỳ máu lạnh.

Dù Bùi Tử Thanh là do hắn một tay dạy dỗ, vậy mà thời điểm xuất thủ hắn cũng không hề mềm lòng chút nào.

Trên thực tế, người mang huyết mạch thượng cổ đại yêu như Bùi Tử Thanh, Vân Vụ đã ném xuống không chỉ một người.

Nhưng nhiều lần như vậy cũng không có tên nào có thể bò lên.

Những người kia, đã sớm hóa thành một đống xương trắng, hoặc đã trở thành bữa ăn trong bụng những tên ma vật kia.

Ai, thật đáng thương.

Vân Vụ làm bộ thở dài một tiếng, đang muốn quay người rời đi, lại phát hiện ra cái gì đó, bước chân dừng lại, sau đó bỗng dưng tiến lên một bước.

Hắn đứng bên bờ vực, lẳng lặng chờ.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, tiếng thở dốc của thiếu niên càng ngày càng gần.

Bùi Tử Thanh vận khí tốt, lúc bị ném xuống vừa vặn bắt được một cây dây leo, sau đó mượn cái dây leo này bò lên trên vách đá, lại mất một thời gian mới leo lên được.

Hai tay thiếu niên đã bị tảng đá bén nhọn cứa đứt, máu tươi chảy ra, che bên trên những chỗ máu đã khô, một đôi tay như được ngâm trong bể máu.

Cuối cùng, đôi tay nhuốm đầy máu kia cũng đã bò đến trên vách đá.

Chỉ thiếu một bước cuối cùng là hắn có thể lập tức đi ra.

Bùi Tử Thanh thở dài một hơi, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Nhưng mà, khóe miệng mới cong lên được một nửa đã lập tức cứng lại.

Tia vui mừng trong nháy mắt tiêu tan sạch sẽ, một loại cảm xúc khác bùng lên.

Hắn ngước nhìn nam nhân cao cao tại thượng kia, trái tim run rẩy.



Qua lâu như vậy, hắn cứ nghĩ là Vân Vụ đã sớm rời đi, không nghĩ tới, hiện tại hắn lại đứng bên bờ vực, cười nhẹ nhàng bễ nghễ mà nhìn hắn.

Vốn dĩ vì phải leo núi nên hô hấp Bùi Tử Thanh lúc đó vẫn dồn dập chưa ổn định, một mặt sợ hãi nhìn người kia, trong mắt toát ra vẻ khẩn cầu yếu ớt mà rất lâu rồi vẫn chưa từng xuất hiện.

"Vân Vụ, a tỷ vẫn chờ ta, ta không thể chết ở chỗ này, cầu xin ngươi..."

Vân Vụ cười một tiếng: "Khát vọng sống của ngươi còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của ta, thật khiến ta giật mình.

Bùi tiểu công tử, ta đúng là có đáp ứng ngươi , chờ sau khi ngươi có thể đi ra từ bên trong liền có thể nhìn thấy a tỷ ngươi, nhưng cũng không phải là lúc này, mà là sau khi ngươi rơi xuống Ma Uyên lại bò được lên.

Chẳng qua, bây giờ ngươi đi lên cũng tốt, đúng lúc ta cũng có mấy câu nói với ngươi…

Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi cho rằng sau khi giết sạch Trang Mạc Nam và đám tùy tùng của hắn thì không ai biết là ngươi ra tay sao?"

Vân Vụ nói đến đâyliền trầm thấp cười ra tiếng, tựa hồ cực kì vui vẻ.

Hắn cười lên nhìn rất đẹp, mặt mày ẩn chứa tình.

Nhưng Bùi Tử Thanh lại cực kỳ hận người này.

Hai tay của hắn nắm thật chặt trên vách núi cheo leo, mí mắt như muốn nứt cả ra, vẻ ác độc và hận ý trong mắt dường như hóa thành thực thể, hung hăng đâm về phía đối phương.

Vân Vụ lơ đễnh, tiếp tục nói: "Một bên là thành Tích Tuyết nho nhỏ, một bên là đại nghiệp của Trang gia có vô số đại năng giả đi ra, hai bên khác nhau một trời một vực.

Một tiểu nhi tử dòng chính của Trang gia chết thì thôi, người có thể được phái tới thành Tích Tuyết ở rể, có thể thấy hắn nguyên bản cũng không phải là kẻ được sủng ái, nhưng ngươi lại giết chết tất cả tùy tùng mà Trang Mạc Nam mang tới.

Ngươi nói xem, ngươi để mặt mũi của Trang gia ở đâu?

Ngươi không phải muốn buộc Trang gia đối nghịch với thành Tích Tuyết, đối nghịch với a tỷ của ngươi sao?

A tỷ ngươi cho dù không liên quan thì cũng không ai tin đâu.

Dù sao, ai cũng biết a tỷ ngươi yêu thương đệ đệ này như thế nào, ngươi giết nhiều người của Trang gia như vậy, a tỷ ngươi thoát không khỏi liên quan, ha ha..."

Gân xanh trên cổ và hai tay của Bùi Tử Thanh lộ ra, máy động máy động, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Là hắn hại a tỷ.

Là hắn sai.

Hắn không nên tiếp cận cái người lòng lang dạ sói này!

Vân Vụ hới cúi người, cười híp mắt hứa hẹn: "Ngươi yên tâm, coi như nể mặt ngươi, ta cũng sẽ che chở cho a tỷ của ngươi.

Nhưng là Bùi Tử Thanh, ta chỉ giúp ngươi bảo vệ nàng hai năm.

Nhớ kỹ, chỉ có hai năm."

Nói xong, hắn đánh một chưởng ra ngoài.

Một chưởng này khiến cho đối phương không còn sức lực mà bò lên.



Trước khi thiếu niên rơi xuống, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Vân Vụ, trong đó cũng là một mảnh Ma Uyên sâu không thấy đáy.

Tại thời điểm thân ảnh thiếu niên sắp không nhìn thấy, môi của hắn nhẹ nhàng giật giật.

Vân Vụ nghe được.

Thiếu niên nói: "Bảo vệ cẩn thận a tỷ của ta, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi."

Trong mắt Vân Vụ lướt qua một tia cảm xúc, cười nhạo một tiếng: "Mơ mộng hão huyền, đây chính là Ma Uyên, đâu có dễ dàng trở về như vậy..."



Thời điểm Nam Diên phát hiện không hợp lý, Vân Vụ đã trốn đi nhiều ngày.

Nàng nhìn lời nói cử chỉ của “Vân Vụ” trước mặt này không khác lắm so với nguyên chủ, biết mình bị đùa bỡn, liền đánh một chưởng qua.

Vân Vụ trước mặt biến thành một cái tượng đất rơi xuống đất.

Trong khoảng thời gian này nàng nhìn chằm chằm vào Vân Vụ, chẳng qua thỉnh thoảng có chợp mắt, vậy mà hắn ta lại dám chạy.

Nam Diên có chút tức giận.

Chẳng qua, lần này Vân Vụ bỏ chạy khiến nàng bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của mình.

Người này có thể sử dụng huyễn ảnh để lừa nàng nhìn trộm qua thần thức, hiển nhiên hắn không phải là người bình thường.

Hoặc là, trước khi thượng cổ huyết mạch bị kích hoạt hắn cũng đã là người rất lợi hại, hoặc là…

Là nàng tìm sai đối tượng.

Người này không phải cái kẻ mà nàng coi là lão đại Ma vực.

"Diên Diên?" Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt vỗ nàng: "Tâm tình của cậu không tốt hở?"

Nam Diên thản nhiên nói: "Không có gì."

Chỉ là phát hiện công sức mình theo dõi lâu như vậy trở nên vô ích, có chút khó chịu thôi.

Nam Diên ôm Hư Tiểu Đường ra mai viên, một đường đi áp suất quanh người vô cùng thấp.

Đột nhiên, nàng dừng chân lại, tâm tình hiếm khi bạo động khiên cho mặt nàng bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia tức giận.

"Diên Diên!" Hư Tiểu Đường hô nhỏ một tiếng.

Tình huống này không đúng, Diên Diên nổi giận!

Một khi Diên Diên mà phát giận, huyết mạch sôi trào, nước hóa hình nước sẽ mất đi hiệu lực.

Quả nhiên, nháy mắt, thân thể mà Nam Diên cỗ dùng nước hóa hình nước biến thành đã khôi phục lại bộ dáng nguyên bản.

Gương mặt tinh xảo như mài, tuyệt sắc lãnh diễm; trước sau lồi lõm, vưu vật trời sinh.

Áo đen của nàng tung bay phần phật, dáng người hiên ngang, khí thế tuôn ra, bá khí lăng lệ, phóng đãng bức người!