[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 41: Phá Kén Trùng Sinh!




Sau khi Tiểu Đường kêu a a một hồi liền chấp nhận số mệnh bám chặt vào Nam Diên, long mao toàn thân bị thổi dổng ngược lên trời.

Đàng phải nhảy theo thôi chứ làm sao bây giờ.

Dù sao nó và Diên Diên đều biết bay, ngã xuống cũng không chết được.

Nhưng tốc độ rơi tự do này tăng nhanh quá mức rồi.

Tiểu Đường chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu bị choáng, sau đó liền nghe bịch một tiếng thật mạnh, dường như có một đôi chân vạn cân đạp lên trên mặt đất.

Cái đầu nhỏ nhô ra nhìn, trong chốc lát hai mắt nó trợn tròn.

Núi thây chất chồng dưới chân đã bị nghiền vỡ nát, mặt đất đen sì trực tiếp bị giẫm ra một khe rãnh thật sâu lam ra bốn phương tám hướng.

Nghĩ đến bản thể của Diên Diên, Tiểu Đường trầm mặc.

Bốn phía đều là mùi vị hôi thối, Nam Diên khó chịu đi vào chỗ sâu.

Càng đi đi vào trong, chướng khí càng dày đặc, tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp.

Ngay từ đầu còn có thể nhìn thấy bầu trời màu xám đen, về sau không thể thấy được bất cứ cái gì.

Cánh tay Nam Diên vung lên, chướng khí chung quanh giống như có sinh mệnh, nhao nhao lui tới chỗ sâu.

"Diên Diên, mau nhìn! Là đao của A Thanh!" Tiểu Đường đột nhiên kêu lên một tiếng, từ trên người Nam Diên nhảy ra ngoài, đứng bên cạnh một thanh đao nhuốm đầy máu.

Sau đó, nó thấy được một đống xương thịt bị nhai nát vụn.

Tiểu Đường rùng mình, sau khi nhớ tới cái gì đó mới chậm rãi nhìn về Nam Diên.

Biểu cảm của nữ nhân mười phần bình tĩnh, nhưng Tiểu Đường lại cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể nàng đang phẫn nộ sôi trào, sau đó nàng muốn…

"Diên Diên! Diên Diên bình tĩnh, bình tĩnh đi a a a…” m thanh đằng sau đã không thể nghe thấy.

Nam Diên đột nhiên ngửa đầu rống dài một tiếng.

Tiếng rống kia chấn động trời đất, toàn bộ Ma Uyên đều vì đó mà run lên.

Trong nháy mắt, vạn vật giữa trời đất trở nên tĩnh mịch.

Thân thể nhân loại của Nam Diên đột nhiên đánh về phía không trung, sau đó, một quái vật khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Ma Uyên.

Thứ này che khuất bầu trời, làm cho Ma Uyên vốn u ám hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

Tiểu Đường ngước nhìn quái vật khổng lồ trong không trung, lấy móng vuốt ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình run lẩy bẩy.

Hang động và rừng cây sâu nhất trong Ma Uyên bị móng vuốt to lớn phá hủy, đám ma vật dị dạng trốn ở các ngõ ngách chạy trốn tứ phía, cuối cùng lại bị hung thú phẫn nộ nuốt sống vào trong bụng.

Tiểu Đường đứng im tại chỗ gấp đến độ giơ chân.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định ba ba Thiên Đạo sẽ phát hiện!



Nhưng nghĩ đến tiểu hài bị chính những vật này ăn, trong lòng Tiểu Đường cũng nổi nóng.

Đây chính là tiểu hài đã vuốt lông cho nó ròng rã ba năm trời.

Cho dù Diên Diên có ăn sạch những thứ này, tiểu hài cũng không thể trở về được.

Ma Uyên bị Nam Diên dưới cơn phẫn nộ phá hủy hơn phân nửa, ma vật Ma Uyên cũng bị nàng nuốt rất nhiều , chờ đến thời điểm trên không của Ma Uyên ẩn ẩn sắp xuất hiện thiên lôi, quái vật khổng lồ kia mới nhanh chóng hóa thành người, một tay nhặt thanh đao của A Thanh, một tay ôm Hư Tiểu Đường, trơn tru xé rách hư không rời đi.

Cửu Thiên Thần Lôi cấp bậc cao nhất chuyên đi tiêu diệt yêu ma vừa mới thành hình: ...

Sau khi đại yêu nổi điên rời đi, Ma Uyên một mảnh hỗn độn chậm rãi khôi phục tĩnh mịch.

Từ đó về sau, trong một khoảng thời gian rất dài, ma vật cao cấp ở chỗ sâu nhất của Ma Uyên đều bị ngày hôm nay dọa sợ, biến thành rùa đen rút đầu.

Không ai chú ý tới một góc trong tòa núi thây nào đó có một cái túi kén rất lớn bám vào.

Hấp thu ma khí bên trong Ma Uyên mà lớn lên từng ngày.

Cũng không biết qua bao lâu, vật nhìn như chiếc kén lớn kia đột nhiên có động tĩnh.

Một bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra, lột bỏ lớp tơ nhện dày đặc.

Tơ nhện bong ra từng màng, một nam nhân trần như nhộng bước ra.

Nam nhân tựa như đứa trẻ mới sinh, nước da tinh tế trắng ngời, vai rộng, eo thon, mông vểnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn phương xa, tròng mắt tinh xảo xinh đẹp lại mang theo nét bình tĩnh; sắc môi phấn hồng như ngậm cánh hoa; tóc đen dài như thác nước rủ xuống eo.

Ngũ quan không chút tỳ vết nào, tổ hợp lại với nhau vô cùng diễm lệ, nhưng không có chút độ ấm nào.

Trên người hắn không ngừng tản ra… khí tức tử vong vô cùng phù hợp với nơi này.

Đột nhiên, hắn giống như nhớ ra cái gì đó, đôi môi cong lên.

Trong nháy mắt, tóc đen không cần gió mà tự động tung bay, tùy ý mà khuếch tán, đôi mắt ẩn chứa tình, sóng mắt mênh mông, toàn thân trên dưới đều tản ra khí tức khiếp người mị hoặc tâm hồn.

Nam nhân đứng bên trên núi thây như một viên ngọc được kết tinh từ những gì hư thối tanh tưởi nhất...



Hai năm sau.

Nam Diên nằm trên chiếc giường êm được phủ lông thú, không nhúc nhích.

Từ sau khi hai năm trước dưới cơn nóng giận nuốt nhiều ma vật Ma Uyên như vậy, nàng trở nên càng thèm ngủ.

Nam Diên tiếp tục hóa hình thành Bùi Nguyệt Oanh làm thành chủ thành Tích Tuyết, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ muốn nằm im một chỗ.

Tiểu Đường đi theo nàng cũng nằm cùng một chỗ, mềm oặt chui trong lòng nàng, giống như đã chết.

Một người một thú, mười phần tiêu cực.



"Diên Diên, có phải cậu còn đang suy nghĩ về A Thanh hay không?" Tiểu Đường thấp giọng hỏi.

Nam Diên chớp mắt, không nói gì.

Nghĩ sao? Có lẽ là nghĩ đến.

Cũng có lẽ, chỉ đơn giản là không quen.

Dù sao, đã từng có một đứa nhóc mỗi ngày đều dính bên người nàng gọi a tỷ, bây giờ lại không còn nữa.

Hai năm này, không nghe thấy âm thanh líu ríu kia, rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng Nam Diên lại cảm thấy không quen.

Năm đó nếu như không phải có Tiểu Đường ngăn cản, nàng đã phá hủy toàn bộ Ma vực rồi.

Sau này, nàng giấu Tiểu Đường vụng trộm tìm tới Vân Vụ, một đao chém đối phương thành hai khúc mới miễn cưỡng nguôi một phần cơn giận.

Mặc dù người kia chết cũng không thừa nhận, nhưng Nam Diên vẫn hoài nghi, A Thanh bị hắn đưa đến Ma Uyên.

Nàng lười tìm chứng cứ, nhưng dù sao Vân Vụ nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì, thích thì cứ giết thôi.

Thỉnh thoảng trong đầu nàng cũng hiện lên một ý niệm kỳ quái, nhưng nó chưa kịp hình thành đã biến mất.

Liên hệ giữa nàng và A Thanh đã biến mất.

A Thanh đã chết rồi.

Thời điểm hai người đang nằm, lão quản gia vội vã tìm tới cửa.

"Thành chủ, thú triều xảy ra trước thời hạn! Không chỉ thế, lần này quy mô còn lớn hơn nhiều so với trước kia! Phải làm sao mới ổn đây? Nếu như không thể giữ vững thành trì, những nơi thú triều đi qua, không có một ngọn cỏ nào có thể tồn tại được, gia viên mà chúng ta khổ cực bảo vệ cũng sẽ bị phá hủy!"

Nam Diên một mặt bình tĩnh.

Nàng đã sớm đã nhận ra, áng chừng năm ngày sau, thú triều sẽ quét sạch thành Tích Tuyết.

Cứ năm mươi năm Thành Tích Tuyết lại xảy ra một trận thú triều, người khác không biết nhưng nàng cũng hiểu được nguyên nhân, chuyện này có quan hệ với vật được trấn áp ở sâu bên trong Tuyết Vụ Sơn.

Nam Diên không có hứng thú đối vật kia, cũng lười trị tận gốc tai hoạ này.

Chỉ là thú triều mà thôi, đến lúc đó nàng đứng trên tường thành, ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật dài, bảo đảm những linh thú này sẽ bị dọa tè ra quần.

"Ngô bá không cần lo lắng, ta đã có biện pháp."

Lão quản gia bị thái độ qua loa của nàng chọc cho tức giận không nhẹ, phẩy tay áo bỏ đi.

Trước khi đi, hắn bỏ lại một câu: "Thành chủ thân là người đứng đầu một thành, nếu như cần đến người phải lấy tính mạng của mình để bào vệ thành."

Bây giờ Nam Diên nghe còn không hiểu, thẳng đến năm ngày sau, khi thú triều quét đến dưới chân thành Tích Tuyết, nàng bị lão quản gia dùng dây thừng buộc thành cái bánh chưng đưa lên trên tường thành.

Tiểu Đường và Nam Diên bị quấn thành cái bánh chưng hai mặt nhìn nhau.

Gương mặt một người một thú mộng bức.