[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 47: Say Rượu, Nàng Chỉ Có Thể Là Của Ta!




Ở Ma Vực, người dân khá cởi mở, nhìn vừa mắt nhau rồi tùy tiện tìm chỗ 419 (*) là chuyện rất bình thường.

Con ma men A Thanh thấy những tầm mắt tràn đầy sắc dục xung quanh, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương, đáy mắt cất giấu lửa giận có thể hủy thiên diệt địa.

Diện mạo hắn xấu xí cộng thêm ánh mắt như vậy khiến không ít nhân loại e ngại, nhưng kẻ xấu xí ở Ma Vực khá nhiều, kẻ hung lệ càng không ít.

Nên lúc này không ai sợ hắn cả.

Một tên cường tráng háo sắc rốt cuộc không nhịn được, kéo kéo cái lưng quần lỏng lẻo ám chỉ mình khỏe mạnh, cười hì hì hỏi: “Mỹ nhân, ca ca mời nàng ăn bữa cơm nhé? Bảo đảm sẽ khiến nàng ăn no căng luôn …”

Hắn vừa nói vừa tới gần nàng.

Mắt thấy tròng vòng ba bước nữa là tới gần Nam Diên, không trung đột nhiên có một sợi ngân quang rất nhỏ hiện lên.

Trong nháy mắt, Ma Tu đầy mặt dữ tợn trước mắt đã chia thành hai nửa.

Hắn bị người ta trực tiếp ... Chặt đứt.

Nếu ở nơi khác, một màn huyết tinh tàn nhẫn như vậy chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, nhưng mà ở Ma Vực, đám Ma Tu xung quanh chỉ hít một hơi lạnh.

Ngay sau đó, bọn họ tự động rời xa vị mỹ nhân đeo mặt nạ quỷ trước mắt và tên xấu xí phía sau nàng.

Trong mắt bọn họ không hề còn sắc dục mà tràn ngập sự kính sợ và cảnh giác.

Đại lục Thương Miểu cường giả vi tôn, Ma Vực cũng như vậy, ai mạnh thì kẻ đó là lão đại.

Ma Vực được phân chia thành năm khu vực lớn, mỗi khu vực có một vị Ma quân, người phía dưới muốn leo lên phải giết người có chức vị cao để thay thế.

Thí dụ như Phệ Huyết Ma quân, hai trăm năm trước đã giết một trong năm đại Ma quân, trở thành Ma quân mới.

Năm đại Ma quân hiện giờ tuyệt đối là kẻ có thực lực cao nhất Ma Vực.

Biết người trước mắt này rất lợi hại nên đám Ma Tu xung quanh cũng không dám gây sự.

Rất nhanh thi thể và máu tươi trên mặt đất đã được Ma Tu tuần tra rửa sạch sẽ, mọi người lại bắt đầu làm chuyện của mình, không ai dám nhìn Nam Diên nữa.

Nếu không phải mùi máu tươi phiêu tán trong không khí nhắc nhở Nam Diên chuyện vừa mới phát sinh thì nàng còn tưởng mình gặp ảo giác.

Thực hiển nhiên, Ma Vực thường xuyên có người chết, đám Ma Tu cũng tập mãi thành thói quen.

Nam Diên nhìn người phía sau, đột nhiên mở miệng: “Cho ta xem vũ khí của ngươi.”

Con ma men A Thanh nao nao.

Tốc độ mà hắn lấy làm tự hào dường như không thể giấu diếm được cô gái trước mặt.

Hắn nắm tay, đến khi mở ra thì trên ngón trỏ đã quấn một vòng chỉ bạc rất nhỏ.



A Thanh thấp giọng giải thích: “Là một loại tơ mà ma thú phun ra.”

Nam Diên duỗi tay chạm vào, A Thanh vội vàng rụt ra sau: “Đừng chạm vào, thứ này rất sắc bén, sẽ làm ngài bị thương.”

Hắn giấu tay ra sau lưng, nói sang chuyện khác: “Nơi này là địa bàn của Tiếu Diện Ma quân, năm ngày họp chợ nhỏ, mười ngày họp chợ lớn, hôm nay đúng lúc họp chợ lớn, Diên đại nhân muốn đi xem không? Nếu may mắn thì có lẽ sẽ mua được một con Ma Lang hai cánh.”

Nam Diên cũng không hứng thú: “Nơi này mùi vị hỗn tạp, ta không thích.”

A Thanh nghe được lời này, hơi ngẩn người, hắn dùng giọng điệu dỗ con nít để nói với cô gái trước mặt: “Diên đại nhân nhịn một chút, chờ chúng ta đến Diên Thanh Cung là tốt rồi. Nghe nói Diên Thanh Cung của Phệ Huyết Ma quân là nơi sạch sẽ nhất cũng hoa lệ nhất Ma Vực, nơi đó kim bích huy hoàng, trên tường khảm đầy đá quý đủ mọi màu sắc, trên mặt đất phủ kín lớp thảm mềm mại nhất, đồ Ma quân dùng đều được làm từ ma thạch xinh đẹp nhất của Ma Vực, rực rỡ lung linh, cực kỳ xinh đẹp...”

Ánh mắt Nam Diên hơi chớp động.

Chậc, sở thích của con nhện nhỏ này thật giống nàng.

Nàng đột nhiên cảm thấy quyết định này của mình thật sáng suốt.

Nhưng không thể chịu được là không thể chịu được.

“Mùi vị trên người của ngươi...”

A Thanh nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên sự ảo não, lập tức lui về phía sau hai bước: “Diên đại nhân chờ ta một lát, ta tìm chỗ tắm cái rồi quay lại.”

“Khá ổn.”

Nam Diên chậm rãi bổ sung nửa câu sau.

Tuy rằng mặt A Thanh đầy vết sẹo ngang dọc đan xen, nhưng bộ dáng trong chớp mắt vừa rồi trông vô cùng buồn cười.”

...Khá...ổn?

Thời tiết thành Tích Tuyết rất dễ khiến người ta buồn ngủ, nếu Nam Diên không uống chút rượu thì rất có thể không để ý một chút là ngủ say như chết.

Cho nên nàng vẫn luôn rất khắc chế.

Đã lâu cô không có uống rượu một cách thống khoái, mùi rượu trên người con ma men này khiến cô cảm thấy thèm.

A Thanh mở miệng, có chút chần chờ hỏi: “Diên đại nhân thích uống rượu sao?”

Nam Diên không trả lời hắn mà chỉ nói: “Uống chút rượu sẽ làm khứu giác của ta bớt nhạy, không khó chịu như vậy nữa. Mùi rượu trên người của ngươi rất thơm, rượu ngươi uống hẳn là rất ngon.”

A Thanh lặng im, một lát sau thấp giọng nói: “Ta mang ngài đi, nhưng ngài không thể uống quá nhiều, uống nhiều quá sẽ đau đầu.

Nam Diên nghiêng đầu liếc hắn, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng A Thanh lại đọc hiểu ý của cô: Không thể uống quá nhiều ngươi còn uống nhiều như vậy?

A Thanh cúi đầu, hơi tủi thân và khổ sở: “Ta mất đi người ta yêu nhất, sống cũng là dày vò. Sau khi uống say tuy rằng khó chịu, nhưng ít ra không đau khổ nữa.”



Hư Tiểu Đường ở trong lòng ngực Nam Diên thò đầu ra nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương.

Cảm tình của nó với đứa nhỏ kia không tính sâu bao nhiêu nhưng đột nhiên biết hắn đã chết thì nó cũng rất khó chịu.

Nam Diên không nói gì thêm, cô luôn luôn cảm thấy chuyện tình cảm của thế gian thật phiền phức.

A Thanh đưa nàng tới một quán rượu, đặt phòng ở lầu hai.

“Tửu lượng của Diên đại nhân như thế nào?”

Nam Diên: “Ngàn chén không say.”

A Thanh đột nhiên cười, bảo chủ quán đưa lên chừng năm bình rượu lâu năm.

“Ma Vực cằn cỗi, nguyên liệu dùng để ủ rượu khác với bên ngoài, tác dụng phụ cũng mạnh hơn.”

Nam Diên mở cái nút rót một chén, để ở chóp mũi ngửi, ngửa đầu lên uống cạn.

“Rượu này rất thơm.”

“Đây là quán rượu tốt nhất ở Ma Vực, rượu nơi này đương nhiên cũng thơm nhất.”

A Thanh vừa giải thích vừa rót rượu cho mình: “Một mình Diên đại nhân uống rượu cũng không thú vị, ta nguyện bồi đại nhân uống.”

Nam Diên uống hết chén này đến chén khác, sắc mặt không chút thay đổi.

Nhưng người đối diện cô mới uống hai chén mà hai mắt đã bắt đầu mê ly.

Mấy kẻ uống say thường thích kể lể này nọ.

A Thanh nhìn chằm chằm cô, trong mắt có một tầng hơi nước, âm thanh mềm nhẹ lại ôn nhu lại hơi khàn khàn: “Ngài không biết ta nhớ nàng ấy thế nào đâu.”

Nam Diên thả chậm tiết tấu uống rượu, liếc nhìn hắn, nghe hắn lải nhải.

“...Khi biết nàng xảy ra chuyện, ta định huỷ hoại thế giới này để tất cả mọi người chôn cùng với nàng. Nhưng mọi thứ đều vô dụng, bọn chúng chết hết rồi, nàng cũng không quay lại được. Mấy năm nay ta vẫn luôn hối hận, vì sao lúc trước không quay về sớm hơn, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng chờ ta thật sự mạnh mẽ rồi, nàng lại không còn nữa...”

A Thanh nhìn chằm chằm Nam Diên, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

Nước mắt lăn qua vết sẹo gập ghềnh rồi biến mất.

Ánh mắt hối hận của nam nhân chậm rãi bị những thứ khác thay thế...

Đôi môi xinh đẹp của hắn hơi cong lên:

“Sau đó có người nói với ta là nàng còn sống, ta vui vẻ đến điên lên. Vì thế, ta vẫn luôn chờ mãi. Nhưng mà hy vọng lần lượt biến thành tuyệt vọng. Ngài có biết đó là cảm giác gì không? Thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức ta hận không thể lập tức chết đi! Cho nên ta thề nếu gặp lại nữ nhân này, ta nhất định phải giam cầm nàng ấy ở bên người, hung hăng chiếm hữu nàng! Khiến nàng không thể rời khỏi ta nữa. Nàng là của ta, nàng chỉ có thể là của ta!”

Tốc độ của nam nhân càng lúc càng nhanh, ánh mắt càng lúc càng sâu, càng lúc càng điên cuồng.