Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế! - Chương 102: Đại Tướng Uy Vũ (10)




Bởi vì kế hoạch bị bại lộ, lúc này đám người trong dinh thự tản ra khắp nơi, thậm chí ngay cả Laure cũng đích thân đi bắt kẻ đã lẻn vào trong phòng của mình về.

Nhưng lúc này đã là buổi tối, việc tìm kiếm lại trở lên càng khó khăn, Laure cau mày, tức giận tới mức cầm súng nổ nát đầu kẻ vừa mới bẩm báo, tức giận nói: "tìm, tìm! Không tìm được thì cùng nhau đi chết đi!!"

Đám người run run mà tản ra, hiện giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mà Lăng Tiêu lúc này cũng mặc quần áo giống như bọn họ, lẻn vào trong đội ngũ, nhưng khi hắn vừa mới quay đi, lại bị gọi lại: "tên kia, cậu, làm sao mà trên mặt lại dính đầy bùn đất?

Lăng Tiêu cúi thấp đầu, giọng điệu lí nhí: "tôi, tôi.."

"Ngẩng đầu!" Bernie lớn giọng.

Lăng Tiêu giống như bị hắn ta doạ sợ mà cả người đều run lên, sau đó lắp bắp: "tôi.."


"Nhanh lên!"

Lăng Tiêu hốt hoảng ngẩng đầu lên, khuôn mặt bẩn thỉu như sắp khóc, Bernie vừa thấy vậy thì liền đưa tay lên bịp mũi, lui về sau cách xa Lăng Tiêu vài bước: "đây là thế nào!"

Lăng Tiêu luống cuống chân tay: "tôi, tôi khi vào trong rừng tìm người, không, không cẩn thận, rơi, rơi.."

Bernie không kiên nhẫn: "Được rồi! Nhanh đi đi!"

Lăng Tiêu nghe vậy giống như được đại xá, hắn luống cuống xoay người chạy, lúc chạy còn không cẩn thận vấp ngã một cái, Bernie càng nhìn càng tỏ ra khinh thường.

"Có chuyện gì?" Laure nhíu mày nhìn hắn.

Mà Bernie làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, hắn chỉ cung kính đáp: "một tên ăn hại rơi vào hố phân thôi, đại tướng không cần bận tâm"

Lăng Tiêu sau khi lừa được Bernie thì liền nhanh chóng chạy theo đuôi đội ngũ, mà mùi trên người hắn quá nồng, dường như chẳng kẻ nào chịu đi chung với hắn.


Lăng Tiêu chẳng sao cả, cuối cùng cũng trà trộn được ra bên ngoài, vừa về tới nhà đã điên cuồng tắm rửa, lọ thuốc khi hắn tiện tay mang ở mấy thế giới trước về mùi quá nồng, thật sự người bình thường đều không thể chịu nổi.

Đợi khi cả người không còn mùi lạ gì nữa rồi thì Lăng Tiêu mới chậm rì rì đi xuống cầu thang, mà An Hàm ngồi ở phòng khách vừa thấy y liền lập tức đứng dậy: "đại tướng!"

Lăng Tiêu gật đầu, hắn vừa dùng khăn bông lau đầu tóc vừa tới đi tới bên ghế, khi nãy hắn vừa tắm xong, đầu tóc còn chưa lau khô, lúc này một giọt nước từ trên tóc hắn rơi xuống cái trán trắng nõn khiến An Hàm càng xem càng ngây người.

Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý khi ở trong phòng làm việc của Laure, bây giờ lại bị người khác nhìn chằm khiến Lăng Tiêu càng thấy bực bội: "An Hàm!"


Lăng Tiêu phải gọi tên An Hàm tới lần thứ hai thì hắn ta mới hoàn hồn lại, An Hàm cúi thấp đầu che đi khuôn mặt đỏ ửng.

Đưa tay gõ gõ lên bàn, vẻ mặt Lăng Tiêu không chút biểu tình nào mà nhìn hắn:

"Nói chuyện chính"

Quả nhiên vừa nghe thấy những lời này, An Hàm liền nghiêm túc hắn lên, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp: "đại tướng, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi mệnh lệnh của ngài"

Lăng Tiêu hài lòng gật đầu, hắn nhấc tay vứt một chiếc hộp cũ lên trên bàn: "cầm lấy nó, cứ làm theo kế hoạch"

"Rõ!" An Hàm đứng thẳng người dậy, sau đó cầm chiếc hộp đi ra ngoài.

Hôm sau, tin tức thượng tá quân Pháp dùng vị hoàng tử Anh quốc để đổi lấy Anh quốc rút ra khỏi Đông Dương liền oanh động cả Đông Kinh, khắp nơi, báo viết đều thay nhau truyền tin, còn in cả văn bản hiệp ước do quân Pháp đề ra.
Quốc vương Anh quốc rất tức giận, còn ở trước mặt nhiều người đập nát cả một bàn trà, việc này tới khi Laure biết thì cũng đã muộn.

Lúc hắn tới nơi thì cũng chỉ thấy một đám người lạ mặt đang bị trói tự xưng là thượng tá của Pháp quốc, Laure cười lạnh một tiếng, hắn sải chân bước tới chào hỏi quốc vương nước Anh.

Mà quốc vương lần này rất tức giận, ông ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng nhìn Laure.

Laure coi như không nhìn thấy, hắn chỉ mỉm cười rồi nói: "quốc vương, chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, Pháp quốc chúng ta chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn đê hèn như vậy mà một mình hưởng dụng Đông Dương, lại nói Pháp quốc và Anh quốc xưa nay hoà hảo, chúng ta làm sao có thể vì một miếng đất mà làm hỏng mối quan hệ này được? Việc này chắc chắn có trá, mong quốc vương cho chúng ta một tuần điều tra lại"
Không như dự đoán, quốc vương nghe được lời này thì lại càng tức giận, hắn đưa tay hất đổ ly trà, ánh mắt lạnh băng nhìn Laure: "các người đúng thật là dám làm lại không dám nhận, ngươi xem Anh quốc chúng ta là cái gì?!"

Nói rồi quốc vương Anh quốc ném một tập tài liệu xuống đất, nội dung bên trên còn là những văn bản hiệp ước uy hiếp Anh quốc rút khỏi Đông Dương, nhường lại đất cho Pháp quốc.

Laure còn chưa kịp nói, người tự xưng là thượng tá kia bỗng dưng bò dậy, nhưng rất nhanh hắn lại bị hai binh lính bên trên ép quỳ xuống, tuy vậy hắn ta vẫn cận lực giãy dụa: "không, không phải, việc này do tôi chính mình nguỵ tạo, không liên quan tới Laure đại tướng!"

Nói xong hắn ta liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Laure, hắn vừa mới làm xong, cả Laure và quốc vương Anh đều tối sầm mặt.
Laure lúc này làm sao còn không biết, có người cố tình hãm hại hắn chứ!