Tuy nói là bí cảnh nhưng thực chất nó chỉ là một không gian bị bỏ hoang, cũng không biết do thiên đạo tạo ra hay là không gian bên ngoài sát nhập vào vị diện.
Bước vào bên trong, hệ thống có thể ngửi thấy mùi sinh cơ nồng đậm, không gian này có lẽ đã hình thành được đầy đủ pháp tắc, e rằng một thời gian nữa sẽ có thể tự động tách ra thành một vị diện độc lập.
Lăng Tiêu nghe hệ thống phổ cập thông tin khoa học liền bĩu môi một cái, nói gì thì nói, đối với hắn cái bí cảnh này được ra đời thì cũng chỉ có một ý nghĩa duy nhất thôi: "Đạo cụ cho nhân vật chính thăng cấp đánh quái, mở rộng hậu cung".
Kịch bản cả a.
Mà hệ thống bên này kích động đến mức nhảy dựng lên, nha, nếu có thể nuốt được không gian này thì sẽ có biết bao nhiêu là năng lượng.
Chỉ nghĩ thôi nó cũng thấy cả một vùng trời tương lai đầy tươi sáng.
Nó thử vụng trộm hấp thu năng lượng trong bí cảnh này từng chút một, thấy không có gì ngăn cản hệ thống liền mừng phát khóc.
Loading...
Nó gào to lên: [Lăng Thiếu, Lăng Thiếu, chúng ta sắp giàu to rồi, lần này ngươi ở trong bí cảnh này lâu hơn một chút]
Lăng Tiêu suýt chút nữa thì trợn trắng mắt, mắng thầm: "Ngươi nghĩ có chuyện cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống được à? Tuy nói cái không gian này vẫn chưa tách ra thành một vị diện độc lập, nhưng mà tốt xấu gì pháp tắc của nó cũng đã hình thành đầy đủ. Dù chưa xuất hiện thiên đạo, nhưng ngươi nghĩ nó sẽ không có sinh ra thứ gì để tự bảo vệ mình à?"
Nếu giống như những gì hệ thống nói, ở nơi này sẽ trở thành vị diện độc lập thì chắc chắn nó chính là một cái vị diện siêu cấp.
Bên trong này khắp nơi linh khí dày đặc, tới ngọn cỏ ven đường cũng được đám tu sĩ ở vị diện sơ cấp coi là trân châu dị bảo.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đám người đang tranh nhau đống cỏ dại bên đường liền thu hồi tầm mắt, hắn theo định vị của hệ thống mà đi tìm Bắc Thanh Vân.
Bên kia, Bắc Thanh Vân đang cùng đệ tử đi trên đường thì không biết một con yêu thú ở đâu xông ra, thiếu chút nữa thì nó đã cắn trúng Lưu Dương.
Bắc Thanh Vân nhanh tay kéo cậu về phía sau, phi thân lên phía trước giao tranh với yêu thú.
Yêu thú dài tới ba mét, thân hình to tròn, nó điên cuồng mà nhào vào đám người trước mặt.
Bắc Thanh Vân nhíu mày, cảnh giác nhìn con yêu thú, con quái vật này dáng hình to lớn, chân tay vung loạn xạ, toàn thân được bao bọc bởi những chiếc vảy cứng cáp, cho dù một thân sắp thành thánh như hắn đây cũng khó có thể gây nên tổn thương gì cho nó được.
"Sư phụ, cẩn thận!" Lưu Dương đứng bên dưới hoảng hốt hô lớn một tiếng, mắt thấy Bắc Thanh Vân sắp sửa bị con yêu thú kia bắt được liền kích động muốn chạy tới giúp.
"Sư đệ, đệ ở yên đây" Nhuận Ngọc đứng bên nhanh tay ấn chặt lấy bả vai cậu không cho cậu có cơ hội di chuyển.
"Nhưng sư tôn.."
"Đệ nghĩ ta không lo lắng cho sư tôn sao, nhưng mà đệ thử nghĩ xem, tu vi của sư tôn cũng đã sắp thành thánh rồi mà vẫn không thể đối phó được với nó, đệ lên sẽ giúp được người? Bây giờ đệ xông lên ngoài khiến sư phụ thêm lo lắng thì được ích gì?"
""Lưu Dương, Ngọc sư huynh nói đúng, ngươi nên ở im chỗ này đi " Hàn Mạc vỗ vỗ bả vai Lưu Dương, nỗ lực khuyên bảo cậu.
"Ngươi thì biết cái gì? Có tư cách gì ở đây khuyên bảo, đó cũng không phải sư tôn của ngươi, ngươi đứng nói chuyện mà không đau eo" Lưu Dương vứt bàn tay hắn đang đặt trên vai mình ra, gào to một tiếng, hạ ngực cũng bởi vì kích động mà phập phồng vài cái.
Hàn Mạc nhìn cậu như vậy, hắn im lặng đứng đó mấp máy môi nửa ngày vẫn không được câu gì.
"Lưu Dương, Lưu Dương, sư phụ đã nói thế nào đệ không nghe rõ sao, người sư phụ mà lo lắng nhất là đệ đó đệ biết không? Đệ ở yên đây, ta võ công cao hơn đệ, có lẽ đi sẽ giúp được cho sư phụ."
"Lúc này trách nhiệm lớn nhất của đệ chính là phải bảo vệ tốt chính mình" Nhuận Ngọc giữ lấy hai bả vai của Lưu Dương, mặt đối mặt, ánh mắt tràn đầy nhu hoà lại kiên định mang theo chút tin tưởng mà nhìn hắn.
"Sư huynh.."
"Ngoan, ở yên đây biết không?" Nhuận Ngọc dịu dàng vươn tay lau hết nước mắt còn vương trên mặt Lưu Dương, ôn nhu mà nhìn hắn. Đợi khi Lưu Dương chịu gật đầu ở lại hắn mới cười một cái, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Hàn Mặc bên cạnh chăm sóc Lưu Dương.
Đợi khi sắp xếp xong rồi hắn mới quay người phi thân rời đi.
Hệ thống thấy cảnh này liền trợn tròn mắt, điên cuồng mà nói với Lăng Tiêu: [Lăng Thiếu, bọn họ chắc không phải là bị đần đi? Không thấy Bắc Thanh Vân sắp không xong rồi hay sao mà lúc này họ vẫn còn có thể đứng đó để an ủi vỗ về nhau được?]
Người ta ở bên kia sắp mất nửa cái mạng rồi mà người bên này thì vẫn đứng tranh nhau xem ai đi ai ở.