Vậy nên khi Bắc Thanh Vân sắp xếp ổn thoả mọi việc khi đi ra bên ngoài cũng đã qua mấy năm.
Khi ấy hắn cũng thực hiện theo lời hứa mà đi tìm đứa trẻ kia, đáng tiếc là người không thấy, chiếc ngọc bội ấy cũng được đám ma tu nhặt được, khi nghe đám ma tu nói những lời như vậy Bắc Thanh Vân cũng chẳng nghi ngờ gì, y chỉ trầm mặc một lát rồi bỏ đi.
Nói ra cũng đúng, khi ấy Nam Thính Phong yếu như thế, Bắc Thanh Vân cũng không nghĩ rằng hắn sẽ sống được qua mấy ngày.
Vậy nên khi không tìm thấy hắn Bắc Thanh Vân không có đi tìm, y cứ tưởng hắn đã chết.
Mà tên ngốc Nam Thính Phong kia lại thời thời khắc khắc nhớ tới vị tiên quân mặc bạch y kia.
Hắn vẫn tiếp tục sống, cố gắng trở lên mạnh mẽ để gặp được vị tiên quân đó, thậm chí còn vì vậy mà không biết bao nhiêu lần đặt bản thân vào nguy hiểm.
Cuốn công pháp ‘Chí Tôn Ma Đạo’ kia Nam Thính Phong vốn không thể tu luyện, nói đúng hơn thì nó chỉ dành cho những người có dòng máu thuần khiết của ma tộc.
Nam Thính Phong lại là thứ mang trong mình dòng máu hỗn hợp của nhân giới và ma giới, cố gắng cưỡng ép tu luyện công pháp đấy sẽ bị phản phệ, tẩu hoả nhập ma, sau đó bị tâm ma cắn nuốt mà chết.
Mặc dù biết những chuyện đó nhưng Nam Thính Phong khi ấy vẫn tình nguyện trả giá, hắn muốn tới một nơi gọi là nhà, hắn muốn gặp tiên quân.
Loading...
Nhưng lúc này hắn không còn gì cả, hắn bắt buộc phải khiến cho bản thân mình trở lên mạnh mẽ, mặc cho khi tu luyện có bị tẩu hoả nhập ma, tâm ma cắn nuốt tới chết, hắn vẫn thử.
Khi ấy tinh thần và thể xác của Nam Thính Phong bị dày vò rất nhiều ngày, nhưng không biết vì cái gì mà hắn có thể chịu đựng lâu như vậy.
Không những không bị tâm ma cắn nuốt, mà chính hắn còn nuốt cả tâm ma, khiến tâm ma hoà thành một thể với mình.
Chỉ tiếc là bởi vì vậy mà khiến Nam Thính Phong bị mất đi một phần ký ức về Bắc Thanh Vân, sau đó hắn sống càng bừa bãi, một tay đi trả thù những kẻ từng lăng nhục hắn, đánh bại ma tôn, thống nhất ma giới.
Lăng Tiêu rũ mi mắt xuống, hắn trầm lặng được một lúc sau mới nói tiếp: “việc này vốn không phải là lỗi của tiên quân, cũng bởi vì ngài mà ta mới sống tới bây giờ..”
“Tiên quân biết không? Thật ra vì một người mà chết thì dễ, nhưng vì một người mà sống lại không dễ dàng” Nam Thính Phong cũng chỉ vì một câu sẽ tới đưa ngươi trở về nhà của Bắc Thanh Vân mà cố gắng sống tới hiện tại.
Không những vậy, hắn còn nguyện trả giá một phần linh hồn để cứu vớt một đời của Bắc Thanh Vân, cao thượng tới cỡ nào?
Chấp niệm do tâm mà sinh, hỉ nộ do sự mà thành.
“Tiên quân ta..”
“Xin lỗi..” Là ta phụ ngươi.
Lăng Tiêu đứng dậy, y mỉm cười lắc đầu, lúc này trên mặt không hiểu sao lại có vài phần nhẹ nhõm như muốn giải thoát.
“Thật ra lần này ta tới để từ biệt tiên quân”
Nghe thấy y nói vậy không hiểu sao Bắc Thanh Vân lại hoảng hốt một chút, hắn bật người đứng dậy, con mắt chăm chú nhìn chằm vào Lăng Tiêu nói: “ngươi định đi đâu?”
Hắn còn có thể đi đâu được? Lăng Tiêu im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “lần này xuống núi, mục đích của ta cũng chỉ là muốn găp lại tiên quân”
“Lúc này người cũng đã thấy, ta nên trở về nơi thuộc về ta” dừng lại một chút, Lăng Tiêu bỗng nhiên cười khổ một tiếng, giọng điệu có chút chua xót: “rốt cuộc trên đại lục này, có nơi nào lại dung một tên quái vật mang dòng máu hỗn tạp như ta chứ?”
“Ngươi..” hai chữ ở lại còn chưa kịp phát ra, Bắc Thanh Vân đã nghe thấy người đối diện nói tiếp.
“Nếu tiên quân biết thân phận thật của ta thì cũng sẽ ghét bỏ ta thôi..”
“Ta biết, nhưng không phải là ta đã nói ra rồi sao? Ta không ghét bỏ ngươi, Phong Vân ta..”
“Ta tên Nam Thính Phong”
“Nam trong nam hải, Phong trong bắc phong”
Biển ở phương nam có nghe chăng gió phương bắc, không thấy, không nghe sao nhớ mong?
Không thấy, không nghe sao mơ tưởng?
Nam Thính Phong lấy cái tên này, cũng bởi hắn muốn thời thời khắc khắc bản thân mình phải ghi nhớ rằng, hắn và Bắc Thanh Vân không phải là người cùng một thế giới, tựa như hai cực âm dương đối lập, cả đời này chẳng có thể lại gần.
Rốt cuộc Nam Thính Phong cũng chẳng buông bỏ được.
“Không sai” Lăng Tiêu nhìn Bắc Thanh Vân sửng sốt thì nụ cười trên môi tăng thêm vài phần, hắn nói tiếp: “ta chính là Nam Thính Phong, giáo chủ ma giáo, tiên quân, chắc người cũng rất thất vọng về ta đi, nên kết thúc rồi”
“Ngươi định đi đâu?!” Bắc Thanh Vân thấy Lăng Tiêu xoay người thì hoảng hốt một chút, y vội đi tới bắt lấy tay hắn.
“Người ta muốn gặp cũng đã gặp, ta từ trước tới nay làm ra không biết bao nhiêu chuyện thiên thương hại lý như thế, tất cả..nên kết thúc rồi”
“Nam Thính Phong!” Bắc Thanh Vân nói lớn một tiếng.
“Bây giờ bộ dạng của ta trở lên như vậy tiện quân vẫn thích ta sao? Tiên quân, ta không phải là đứa trẻ ngây thơ ốm yếu ở trong hang động khi ấy nữa..tiên quân vẫn thích ta sao?”
“Bây giờ trên người ta một thân đều dơ bẩn, tay đã dính không biết bao nhiêu là máu tươi, tiên quân vẫn thích ta sao?”
Hầu kết lăn lộn, sắc mặt Bắc Thanh Vân lúc này trắng bạch, y gian nan nói: “việc ngày hôm nay xảy ra cũng là do ta, ta cũng có một phần trách nhiệm, cũng do ta, khi ấy ta nên tiếp tục đi tìm ngươi nhưng ta lại cứ như vậy từ bỏ, Thính Phong, ta…”
“Tiên quân, chậm rồi” Lăng Tiêu lắc đầu, đồng thời lúc này từ phía bên ngoài lại có một đám người đi tới.
Đám tu sĩ tay cầm đuốc sáng trưng, chỉ về phía hai người: “kia, quả nhiên là tên giáo chủ mà giáo, không ngờ người kia nói tất cả lại đều là sự thật, Bắc Thanh Vân đã sớm thông đồng với Nam Thính Phong”
“Ma tộc, Bắc Thanh Vân, hai người các ngươi đền mạng cho mấy nghìn huynh đệ của chúng ta trong bí cảnh!”