Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế! - Chương 67: Mạt Thế Buông Xuống (3)




Tùy tâm sở dục là cái mẹ gì? Nguyên chủ không nói ra thì hắn làm sao có thể biết được!

Lúc này Lăng Tiêu thật sự không biết bày ra vẻ mặt gì cho nó hợp lý, im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng hỏi hệ thống: “nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ là thế nào?”

Hệ thống dự phòng đáp: [ý chữ trên mặt, thỉnh ký chủ tự đoán]

????

Nhưng mà đó lại là tâm tư của người uỷ thác, bảo hắn đoán? Hắn đoán thế nào?!

“Ngươi không thể kêu người uỷ thác ra hỏi lại?” Lăng Tiêu ninh mày, giọng điệu dường như có chút không kiên nhẫn.

Từ ngày hắn làm nhiệm vụ giả tới bây giờ, hệ thống chẳng bao giờ tìm được một cái nhiệm vụ nào hẳn hoi cả.

Thậm chí đôi khi Lăng Tiêu còn hoài nghi rằng hệ thống xuất hiện chính là cố ý tới chỉnh hắn.

Mẹ, còn đáng hận hơn là càng nghĩ càng thấy đúng!

Im lặng một lúc, hệ thống dự phòng lên tiếng: [đã cầu thông, quyền hạn không đủ, thỉnh ký chủ tự nghĩ cách]

Lăng Tiêu:........

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Lăng Tiêu thầm nhủ, không sao, không phải nguyên chủ cũng đã nói tùy tâm sở dục rồi hay sao? Không có gì đáng để giận cả, không có..

Tuy nguyên chủ nói rằng tuỳ tâm sở dục, nhưng trong lòng hắn không phải là không sinh ra oán hận đối với nữ chủ, nếu như không yêu hắn, vậy thì còn mập mờ với hắn làm gì? Nếu như không yêu hắn, tại sao lại mang hắn theo bên người một tấc không rời? Để rồi hắn nảy sinh ra hi vọng, tới cuối cùng đến khi chết cũng chỉ làm một công cụ làm tăng tiến tình cảm cho hai người bọn họ.

Dương Ca chắc chắn là không cam lòng, đồng thời cũng nảy sinh ra oán hận với nữ chủ, nhưng những thứ này cũng là vì yêu mà sinh, vậy nên hắn không biết nên đối xử như thế nào với Hàn Thiên Băng, một mặt muốn giết chết cô ta, một mặt lại không xuống tay được bởi vì đó là người hắn đã từng yêu.

Vậy nên bốn chữ ‘tuỳ tâm sở dục’ này thật ra có nghĩa là ‘ngươi làm gì thì làm, đúng theo ý ta là được’.

Ha hả.

Lăng Tiêu cũng chẳng rảnh mà chơi trò nhìn chữ đoán tâm ý của nguyên chủ, muốn là người mạnh nhất mạt thế sao? Hắn ta có thể làm, còn về việc đối đãi ra sao với nam nữ chủ, vẫn là phải xem tâm tình của hắn thế nào.

Mi mắt nhấc lên, Lăng Tiêu dùng con mắt lạnh băng nhìn về đám nam sinh đang tìm cách phá cửa ở trước mắt, hắn chẳng nói một lời mà đứng dậy, sải chân bước tới.

Đại khái là đám người này đã chứng kiến được năng lực của Lăng Tiêu nên từ trong tâm liền đối với hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, rất thức thời, đám người rất có tự giác mà tản sang hai bên, nhường đường cho hắn.

Mạt thế buông xuống, nhân tính của con người phóng đại không biết bao nhiêu lần, vì sinh tồn những chuyện thiên thương hại lý nào cũng có thể làm ra, luật pháp? Thứ này đã bị lãng quên từ lâu.

Ở đây, con người chỉ sùng bái cường giả, đừng nói cái gì mà thiện lương, ở thế giới như thế này, không đến được những kẻ yếu nói chuyện.

Sinh tồn khó khăn, bọn họ cũng muốn giữ lấy cái mạng, bằng không khi nãy đám nam nữ sinh cũng muốn lôi kéo Lăng Tiêu đứng dậy đi phá cửa, sức lực của hắn lớn như vậy, chắc chắn là có khả năng thoát ra ngoài cao hơn bọn họ, nhưng nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo người kia, cũng chẳng ai dám tiến lên.

Bọn họ biết, nếu bây giờ người đó có giết họ thì cũng chẳng có ai dám lên tiếng chỉ trích, mạt thế chính là tàn khốc như vậy, mặc kệ ngươi đã từng làm cái gì, chỉ cần ngươi mạnh, ngươi có lý.

Mà kẻ yếu, chỉ có thể hèn mọn tồn tại.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cánh cửa sắt trước mắt, không nói một lời, hắn liền nhấc chân lên đạp vào nó.

Rầm!

Một tiếng đổ mạnh khiến đám người bên ngoài cực kỳ khẩn trương, Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào phía cánh cửa, tay đã phóng sẵn băng chùy và lôi điện tạo thành thế phòng thủ.

Đám khói bụi bốc lên, bên trong, khuôn mặt quen thuộc dần hiện ra.

Hàn Thiên Băng sửng sốt một chút, sau đó lông mày nhíu chặt lại với nhau, biểu cảm có chút nghi hoặc cùng với không thể tin nổi.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đám người trước mắt, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nữ chủ, giữa mạt thế vẫn có thể sạch sẽ xinh đẹp như vậy, cô ta chỉ cần đứng im một chỗ ở nơi này cũng không khác gì hạc lạc giữa bầy gà.

Bảo sao nguyên chủ không mê luyến cho được? Khi sống ở nơi tối tăm, con người luôn khát vọng được hướng về ánh mặt trời, nguyên chủ cũng vậy, bản thân yếu kém lại gặp phải người có nhan sắc, có thực lực hơn mình cũng không khỏi trầm mê, đây chính là không phải yêu đương, mà là bản năng, khi sinh ra con người đã có bản năng hướng về những cái đẹp, còn chưa kể đến vòng hào quang loá mắt của nữ chính nữa.

Càng nghĩ, Lăng Tiêu càng cảm thấy tâm can cồn cào, 6666, nó vẫn nợ hắn một cái vòng hào quang!

Sải chân bước tới trước mặt nam nữ chủ, Lăng Tiêu thản nhiên mỉm cười: “nhìn thấy tôi không vui như vậy sao? Hửm?”