Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!

Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế! - Chương 76: Mạt Thế Buông Xuống (12)






Chẳng biết đi mất bao nhiêu ngày, cuối cùng bọn họ cũng đi đến căn cứ phía Nam.

Ngoài cổng căn cứ đông nghịt người, Lăng Tiêu và Lam Tuyết Y xếp hàng phía sau, chờ một lúc lâu cuối cùng cũng đến lượt.

Trùng hợp, lúc này ở phía xa có một chiếc xe việt dã lao tới, bước xuống xe là hai người ăn mặc sạch sẽ tinh tươm, trên người còn mang theo một loại khí chất đặc biệt.

Nam thanh nữ tú, cả hai người đều xinh đẹp ngời ngời, vừa bước xuống xe họ đã làm tâm điểm của không biết bao nhiêu sự chú ý.

Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần cao ngạo liếc mắt nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang rất thoả mãn, tới mức khoé môi cong lên nãy giờ vẫn chưa hạ xuống được.

Đứng ở chỗ này, bọn họ không khác gì hạc lạc giữa bầy gà, đặc biệt, còn có khí thế của cường giả.

Lúc này, Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần đi tới, Hàn Thiên Băng tháo mắt kính xuống, đáy mắt không chút che dấu chán ghét cùng khinh thường nào mà nhìn Lam Tuyết Y, phảng phất như đang nhìn con kiến hôi nhỏ bé trước mắt.

Thoáng chốc, cả hai người họ đều lướt cô, sau đó khinh khinh phiêu phiêu mà đi tới trước mặt Lăng Tiêu.

Hàn Thiên Băng khinh thường chất vấn: “ngày hôm ấy là anh dụ tang thi tới?”

Lam Tuyết Y ngẩn người, cô vốn cho rằng người bên cạnh này cũng chỉ lạnh nhạt mà nhìn cô ta, ai ngờ lại thấy vẻ mặt vô tội cùng đau lòng của người kia, Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “không có, Băng Nhi, em làm sao có thể nghi ngờ tình yêu anh dành cho em được? Băng Nhi, em còn ở bên trong, anh làm sao có thể làm chuyện như vậy? Còn chưa nói tới anh cũng không có năng lực lớn như vậy..”

Hàn Thiên Băng cười lạnh một tiếng, ánh mắt giống như ẩn chứa vô số đao nhọn sắc bén, cô ta khinh thường mà nhìn Lăng Tiêu: “nếu đã như vậy thì anh còn chạy đi làm gì?”

Lam Tuyết Y ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì không nhịn được mà trợn trắng mắt, cô cũng không hiểu tại sao Dương Ca có thể thích loại nữ nhân như vậy, ánh mắt cũng thật là..

Lại nghe nữ nhân vô sỉ kia nói tiếp.

“Anh không phải thích tôi hay sao? Sao không có ở lại mà chịu hoạn nạn thay tôi? Chạy nhanh như vậy?”

Nếu như cô có không gian thì khi ấy cô và Mạc Thần đã bị đám tang thi đó xé xác.

Đều tại người trước mắt này, nếu không phải tại hắn thì cô ta cũng sẽ không rơi vào trường hợp như vậy, đều tại hắn, càng nghĩ, ánh mắt của Hàn Thiên Băng càng hiện lên vô số sát ý.

Người này, cô nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết.

Những kẻ ngáng đường cô, đều phải chết.

Còn không cho Lăng Tiêu cơ hội giải thích, cô ta đã lạnh nhạt đi lên phía trước, dẫn đầu bước vào bên trong căn cứ, Hàn Mạc Thần đi bên cạnh cô ta từ đầu tới cuối cũng chẳng thèm liếc nhìn Lăng Tiêu một cái.

Cũng là bởi vì nước bên trong linh tuyền của Băng Nhi mà bây giờ hắn đã lên tới lôi dị năng trung cấp, khi trước, kẻ không biết sống chết này không có tư cách nói chuyện cùng hắn, bây giờ lại càng không.

Chỉ là một con kiến hôi, không đáng để hắn ta bỏ vào mắt.

Lúc đứng trước cổng căn cứ khai báo danh sách, Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần đều không nói một lời mà phát ra dị năng ở trên tay, lôi dị năng và băng dị năng vừa xuất hiện đã làm oanh động cả căn cứ, thậm chí trưởng quan còn tận mình xuống tiếp đón bọn họ, Hàn Mạc Thần và Hàn Thiên Băng cao ngạo bước vào, bộ dạng này nói bọn họ xem mình là tổng thống cũng không quá.

Lam Tuyết Y có thuỷ hệ dị năng, hơn nữa còn có tính năng chữa thương nên rất được căn cứ coi trọng, mấy thứ này ở mạt thế rất chân quý, sau khi khai báo xong cô cũng được người quản lý đưa cho chìa khoá phòng tốt nhất.

Vừa vào bên trong, Lăng Tiêu không nói một lời mà cùng Lam Tuyết Y tách ra, khiến cô ta hoảng loạn một lúc: “anh Dương, cái kia..”

“Cô còn muốn đi theo tôi?” Lăng Tiêu nhíu mày, dường như hắn có chút không kiên nhẫn, dọa Lam Tuyết Y hốt hoảng cả nửa ngày, cô vội vàng xua tay: “không, không phải, chỉ là..”

“Không phải thì tốt, tới căn cứ rồi, về sau đường ai người ấy đi” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, cũng không cho cô ta cơ hội nói thêm mà đi mất.

Trong căn cứ, nghe đồn rằng vị viện trưởng đội nghiên cứu mã gen là kẻ điên, sở dĩ hắn bị mọi người đồn đại như vậy cũng là vì tính tình của hắn rất quái gở, hở một chút là lại dùng súng bắn người, ngay cả trưởng quan hắn cũng chẳng thèm kiêng nể, ngược lại, trưởng quan còn phải nể hắn vài ba phần.

Nghe rằng vị viện trưởng này trước khi mạt thế xuất hiện hắn là thiên tài cấp quốc gia, tuy trẻ tuổi, nhưng hắn đã nhiều lần đạt được nhiều thành công trong lĩnh vực y học, nghiên cứu thuốc chế tạo vacxin, hoàn thành việc chế tạo khí quan trong ngành y học, phát hiện ra thuốc chữa trị ung thư phổi,..những thứ này, tất cả đều có mặt hắn tham gia.

Tới mức khi mạt thế vừa mới buông xuống, quốc gia đã cử rất nhiều người đi tìm hắn.

Lục lại cốt truyện không thấy người này không có trong hậu cung của Hàn Thiên Băng, lúc này Lăng Tiêu mới an tâm mà đi tìm y.

Viện nghiên cứu của căn cứ được xây thành một khu riêng biệt, khác với phong cảnh bên ngoài, nơi này đặc biệt khang trang sạch sẽ, không những vậy còn có rất nhiều người trực canh bên ngoài nữa, nếu không có sự cho phép của trưởng quan và viện trưởng thì người thường muốn vào cũng khó mà vào được.

Nghĩ nghĩ, Lăng Tiêu liền xây dựng một lối không gian thông đạo đi vào, đến trước cửa phòng nghiên cứu, Lăng Tiêu còn rất lịch sự gõ cửa, nhưng mà cửa này lại là cửa cách âm, vậy nên hắn đứng bên ngoài gõ cả nửa ngày cũng chẳng có ai ra.

“....”

Cuối cùng thì Lăng Tiêu đành tự ý đẩy cửa đi vào, chỉ là vừa bước chân vào trong, một viên đạn liền bay nhanh tới chỗ hắn.

Đồng tử hơi co lại, Lăng Tiêu nhanh chóng dùng tinh thần lực bao phủ lấy thân mình, viên đạn bay cách hắn một đoạn liền chạm vào tấm kết giới mềm mại, nó nhẹ nhàng mà rơi xuống đất.

Lăng Tiêu nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên mà nhìn người đối diện, lại thấy người kia cũng đang lạnh nhạt nhìn hắn, nam nhân cao mét tám, hắn mặc chiếc áo blouse trắng tinh không nhuốm chút bụi bẩn, kể cả từ kiểu ngọn tóc, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, tuy khuôn mặt tuấn tú có vài phần nhợt nhạt, nhưng từ trên xuống dưới người hắn lại sạch sẽ tinh tươm.

Tay Cố Trì vẫn còn đang cầm chiếc súng ống chỉ về người đối diện, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo, chưa đợi Lăng Tiêu nói gì, hắn đã lên tiếng trước: “cậu, đi ra ngoài”

“Sao??”

“Người cậu, bẩn”

“....”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm người này một lúc lâu, sau khi xác nhận được hắn là viện trưởng thì bỗng có cảm giác không nói thành lời, thì ra kẻ điên trong mắt mọi người lại là một tên mắc bệnh sạch sẽ!

Chỉ cần trên người ngươi dính một hạt bụi mà ở gần hắn thôi thì cũng sẽ bị hắn ta cầm súng ra bắn, không quản ngươi là ai, ngươi bẩn, ta bắn, ngươi khiến ta chướng mắt, ta bắn.

Thậm chí khi trưởng quan tới đây cũng phải mang theo không biết bao nhiêu dị năng giả tới để hộ vệ.