Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Chin
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Việc này quả thật ngày càng nghiêm trọng, không chỉ có đau đầu chóng mặt mà ngực cũng đau thắt từng cơn.
Sơ Nhất lo lắng nói: “Chủ tử, người mau điều tức, thuộc hạ đi mời y sư đến đây.”
Nam Vũ Thiên Lê: “Không cần.”
“Chủ tử, người đã như vậy còn không mời đại phu đến sao?”
Khi nói chuyện, sắc mặt của Nam Vũ Thiên Lê càng thêm khó coi, hắn lại phun ra một ngụm máu.
Sơ Nhất: “Chủ tử, xin người mau điều tức đi.”
“Sơ Nhất, lui ra.”
Nam Vũ Thiên Lê nửa dựa vào bàn đá, bạch y trên người đã bị máu nhuộm đỏ. Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người toát mồ hôi.
Sơ Nhất thật sự khó có thể nghe theo mệnh lệnh, hắn có chút không yên tâm nếu cứ rời đi như vậy.
“Lui ra!” Nam Vũ Thiên Lê tức giận.
“Chủ tử, thân thể quan trọng.” Cuối cùng, Sơ Nhất vẫn cúi đầu, cắn răng rời đi. Đọc Full Tại Truyện Full
Sơ Nhất vừa đi khỏi, Nam Vũ Thiên Lê liền dùng tay chống bàn đá, lung lay đứng dậy, sau đó lảo đảo bước vào phòng.
Vào đến phòng, hắn lập tức ngã ngồi ở mép giường, đưa tay túm phần y phục ở trước ngực để cố nén từng cơn đau.
Nam Vũ Thiên Lê ngồi đó cả đêm không hề điều tức. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi nôn ra máu hắn lại không điều tức.
Đêm đã về khuya. Một đêm này đối với một số người lại dài đến lạ thường.
…
Trong cung, Nguyễn Tiểu Ly nhìn Hoàng đế bị trúng thuốc mê bên cạnh đang ôm gối đầu mềm mại ngủ say, sắc mặt nàng chợt loé lên vẻ ghét bỏ.
Bích Thanh từ sau màn đi tới: “Cô nương, người đây là…”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Ta nhớ rõ mục đích chúng ta tới đây.” Nguyễn Tiểu Ly lãnh đạm nói, lại nói tiếp: “Bích Thanh, đêm nay ta ngủ phòng của ngươi.”
Bích Thanh: “Ơ?”
“Đêm nay ta và ngươi ngủ chung phòng.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Vâng…”
Phòng của Bích Thanh ở bên cạnh phòng ngủ chính, là phòng của cung nữ gác đêm thân cận.
Trong phòng được bày trí rất đơn giản và sạch sẽ, Nguyễn Tiểu Ly nằm xuống: “Bích Thanh, ngươi cũng nằm xuống ngủ đi.”
“Vâng.” Sắc mặt của Bích Thanh có chút ngạc nhiên.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, chú ý một chút, đừng phát ra mị lực.”
Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị ngủ, nghe thấy vậy trong chốc lát không phản ứng kịp, lát sau nàng mới hiểu được Tiểu Ác muốn nói gì.
“Ta không làm gì hết mà?” Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt nhìn Bích Thanh một cái: “Con gái dễ bị trêu chọc vậy sao?”
Tiểu Ác: “Chỉ cần cô xinh đẹp thì ai cô cũng có thể trêu chọc được.”
Con gái ngày nay cũng thích ngắm mỹ nữ đó.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ừ… Sau này ta sẽ chú ý hơn.”
Đêm đã khuya, nên ngủ rồi. Chất lượng giấc ngủ của Nguyễn Tiểu Ly luôn rất tốt, dính lên giường là lập tức ngủ ngay.
Ngày thứ hai.
Nguyễn Tiểu Ly dậy sớm, đi vào tẩm điện, kéo quần áo của mình lỏng ra một chút. Hoàng đế trên giường vẫn còn đang ngủ.
Nàng cầm xiêm y của mình lẫn Hoàng đế lên vứt loạn trên đất, tạo ra cảm giác một đêm điên cuồng hoang dâm vô độ. Thấy còn chưa đủ, nàng lại nhặt một chiếc áo sa mỏng của mình rồi xé rách.
Sau đó, nàng đi đến trước bàn trang điểm, lấy tất cả son phấn ra, dùng cọ nhẹ nhàng chấm phấn rồi điểm lên cổ và xương quai xanh của mình.
Tự vẽ dấu hôn… Hơn nữa còn trang điểm lên má một chút, tựa như được sủng ái cả đêm.
Trên cổ tay, xương quai xanh, cổ chân, tất cả đều được vẽ dấu hôn. Đọc Full Tại Truyện Full
Kế tiếp là đến thời khắc lợi hại nhất. Nguyễn Tiểu Ly lấy ra một chuỗi lục lạc đeo lên tay, sau đó đi đến mép giường, kéo màn ra, Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi mặc áo ngủ màu vàng còn đang ngủ say trong chăn.
Nguyễn Tiểu Ly ghé vào mép giường, tay nhẹ nhàng lắc lắc lục lạc, Hoàng đế đang ngủ đột nhiên nhíu mày.
Nguyễn Tiểu Ly kề miệng vào tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Đêm qua ngươi sủng hạnh Nguyễn Mỹ nhân, ngươi hôn nàng, ngươi…”
Đây là một loại thuật thôi miên cổ xưa. Lắc lục lạc để thôi miên người và thì thầm bên tai, chờ sau khi người đó tỉnh lại sẽ cho rằng những lời nói đó đã xảy ra.
Tiểu Ác hơi kinh ngạc.
Đêm qua nó còn nghĩ, hôm nay dùng thuốc mê làm Hoàng đế say thì sáng hôm sau biết phải làm thế nào? Nhưng nếu Nguyễn Tiểu Ly đã trực tiếp sử dụng thuốc mê thì hẳn là đã có cách xử lý.
Rốt cuộc Tiểu Ác cũng được chứng kiến một loạt phương pháp xử lý kia. Đầu tiên là tự vẽ dấu hôn cho mình, sau đó dùng thuật thôi miên.
“Tiểu Ly, làm sao cô biết thuật thôi miên này? Nguyên chủ cũng không biết mà.”
Nguyên chủ Nguyễn Vũ Thường chỉ biết mấy thứ dùng để câu dẫn người và võ công chứ không biết thuật thôi miên.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta cũng không nhớ rõ là học được từ đâu, nhưng nó đột nhiên xuất hiện trong đầu ta nên ta thử một lần.”
“Thử một lần? Vậy đây là lần đầu tiên cô sử dụng nó? Đã thế còn thành công ngay?”
Tiểu Ác dùng màn hình của mình tìm kiếm một phen, đích xác có thể tra ra loại thuật thôi miên cổ xưa này. Nhưng thuật này yêu cầu người thi triển phải có tinh thần lực, chưa từng luyện qua thì không có khả năng thành công được.
“Tiểu Ly à, cô thật sự là một bảo vật đó.”
“Biết thì tốt.” Nguyễn Tiểu Ly cũng có chút tự hào.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly sử dụng thuật thôi miên xong cũng không tháo lục lạc trên tay ra, cứ thế đắp chăn nằm ngay bên cạnh.
Ít nhất một canh giờ nữa Hoàng đế Đông Dữ mới có thể tỉnh lại, mà lúc đó lâm triều thì chắc chắn sẽ muộn.
Nhiệm vụ phản diện: mê hoặc Hoàng đế, từ đây quân vương bất tảo triều.
Tiểu Ác: “Cô khiến cho Hoàng đế làm ra những chuyện hoang đường hoặc mỗi ngày làm cho ông ta lâm triều muộn thì chúng ta đều sẽ có điểm tích lũy.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Có thời hạn không?”
Tiểu Ác: “Yêu phi họa quốc thì chắc cũng phải vài tháng đấy.”
“Ừ.”
Mỗi ngày, đến một thời điểm nhất định sẽ có Đại thái giám đến nhắc Hoàng đế lâm triều, mà vào một thời điểm nhất định Hoàng thượng cũng sẽ thức dậy.
Hôm nay, Đại thái giám ở ngoài điện đi tới đi lui, chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì. Đại thái giám hỏi: “Bích Thanh cô nương có thể vào trong xem nương nương và Hoàng thượng đã dậy chưa được không?”
Hiện tại, mỹ nhân này đang được sủng ái nên Đại thái giám rất khách khí với tỳ nữ bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly.
Bích Thanh gật đầu rồi đi vào. Tiến vào tẩm điện đã thấy xiêm y vứt đầy đất, Bích Thanh lập tức đỏ mặt.
Nếu không phải biết đêm qua cô nương nghỉ ngơi ở chỗ của mình, suýt chút nữa nàng đã cho rằng trong điện này thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra.
Màn giường còn rũ, Bích Thanh đi vào hỏi: “Hoàng thượng, nương nương, hai người đã dậy chưa?”
Bên trong chỉ có tiếng ngáy của Hoàng đế, Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên, lười biếng hỏi: “Hoàng thượng chưa dậy, sao thế?”
Âm thanh này mang theo vẻ mê hoặc, vừa suy yếu vô lực lại vừa uyển chuyển giống như người lần đầu được sủng ái.
Bích Thanh đỏ mặt: “Nương nương, Đại thái giám đang thúc giục.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Có cái gì mà giục? Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi đủ, kêu hắn chờ đi.”
“Vâng.” Bích Thanh lui xuống.
Đại thái giám thấy Bích Thanh đi ra, lập tức hỏi: “Hai vị quý nhân đã dậy rồi sao?”
Bích Thanh ngẩng đầu: “Nương nương đã dậy nhưng Hoàng thượng vẫn còn ngủ.”
Đại thái giám kinh ngạc. Hoàng thượng luôn luôn rời giường rất đúng giờ, sao hôm nay đã gần đến giờ lâm triều rồi mà còn chưa dậy?
Chẳng lẽ công phu trên giường của Nguyễn Mỹ nhân này lợi hại đến mức khiến Hoàng thượng chiến đấu cả đêm nên bây giờ không dậy nổi. Đại thái giám thấy thời gian đã sắp đến, cực kỳ sốt ruột: “Bích Thanh cô nương, cô có thể đi vào nhờ nương nương đánh thức Hoàng thượng được không? Sắp đến giờ lâm triều rồi.”