Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 346




Tác giả: Cửu Thiên Tuế 

Editor: 2508_Ngọt

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Tên mặt sẹo cảm thấy hai mắt vô cùng đau đớn. Bị nước ớt cay đậm đặc phun lên mặt, không chỉ là đôi mắt mà ngay cả mũi miệng cũng đau như sắp sưng lên.

Tằng Y Nhiễm khá ngạc nhiên về hiệu quả của vũ khí tự vệ mà mình đã mua. Từ sau khi nghe lời khuyên của Nam Ly, cô không còn về nhà một mình nữa và còn mua cho mình mấy món vũ khí phòng thân, bây giờ rốt cuộc đã có chỗ dùng.

Nhân cơ hội này, Tằng Y Nhiễm tranh thủ chạy về đằng trước.

Lúc này, đám đàn em của tên mặt sẹo mới hoàn hồn, hô lớn: “Mau đuổi theo, không thể để cho cô ta chạy thoát.”

Tằng Y Nhiễm hoảng sợ, dốc toàn lực chạy đi. Nhưng những người này đều là người lăn lộn trong giới xã hội đen, tốc độ chạy của Tằng Y Nhiễm sao có thể sánh được với chúng. Lúc này Tằng Y Nhiễm đã bị bám sát ngay sau đuôi.

“Đừng tốn công vô ích, mau đi theo bọn tao.”

“Bọn tao sẽ không lấy mạng mày đâu.”

Những kẻ này quá ngang ngược, Tằng Y Nhiễm đã bị chúng bao vây. Cô cắn môi, ánh mắt nhìn trừng trừng từng người.

Kiếp trước cô bị bọn chúng mang đi, sau đó phải chết trên bàn giải phẫu lạnh lẽo hiu quạnh, lẽ nào kiếp này cô cũng không thoát được sao?

Không, từ sau khi trọng sinh cô lại càng thích cảm giác được sống, cô không muốn chết.

“Việc mấy người đang làm là phạm pháp.”

“Bọn tao làm chuyện trái pháp luật có ít đâu, thêm một cái này cũng chẳng sao. Mày muốn sống thì hãy ngoan ngoãn đi theo bọn tao.”

Tằng Y Nhiễm bị bọn chúng vây quanh, tên mặt sẹo cũng đã đuổi kịp. Cả gương mặt của hắn lúc này đã sưng húp, đôi mắt đỏ ngầu rất đáng sợ.

“Đừng nói nhiều với nó, bắt nó mau!"

“Rõ, đại ca.”

Tằng Y Nhiễm lui từng bước về phía sau. 

Chẳng lẽ sống lại nghĩa là lặp lại số mệnh của đời trước sao? Nếu vậy cô sống lại có ý nghĩ gì?

Không, cô không muốn chết.

“Tin tin!”

Tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên bọn người chợ đen. Một chiếc xe màu đen đang lao vun vút về phía bọn chúng khiến cả đám giật mình kinh hoảng.

“Mẹ nó, mau tránh ra.”

Tằng Y Nhiễm bị tình tiết đột ngột này làm sợ mất mật, cứ thế ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ.

Bọn người kia nhanh chóng tản ra vì sợ bị xe đâm chết.

Tằng Y Nhiễm thấy chiếc xe lao tới, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt lại. Thế nhưng chiếc xe kia vừa đến gần chỗ của Tằng Y Nhiễm thì dừng lại, cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt của Tần Dự Thâm. Hắn nói: “Mau lên xe.”

Tằng Y Nhiễm mở to đôi mắt, cho rằng đây chỉ là ảo giác của mình, đầu óc cô không kịp nghĩ ngợi gì thêm mà đã vội mở cửa bước lên xe.

Tần Dự Thâm nhanh chóng lui xe về sau, sau đó xoay vô lăng làm chiếc xe quay đầu cấp tốc rồi giẫm chân ga một cái, chiếc xe ngay lập tức chạy mất hút.

Bọn người chợ đen choáng váng. 

Chuyện gì vừa xảy ra? Ai vừa mới cứu người?

“Đuổi theo, không thể để cho nó chạy thoát, một trăm triệu lận đó.” Một tên đàn em sốt ruột.

Tên mặt sẹo mắng một câu: “Đuổi theo cái rắm, bọn bây chưa nhìn rõ đó là xe gì à?”

Đó là xe phiên bản giới hạn toàn cầu, thiết kế cao cấp, lại thêm kỹ thuật lái xe vừa rồi của người kia, bọn chúng muốn đuổi kịp quả là mơ mộng hão huyền.

“Vậy chúng ta cứ để cho một trăm triệu bay mất như thế sao?”

Tên mặt sẹo: “Chúng ta vẫn còn thời gian.”

Nói ra câu này thậm chí đến hắn cũng không tự tin. Bây giờ đã rút dây động rừng như thế thì rất khó có cơ hội làm lại một lần nữa. Giờ bọn họ chỉ còn cách gọi điện thoại cho Nam Hạo bảo ông ta dời lại thời gian phẫu thuật của con gái mình.

Một đám người chán nản thất vọng đứng nguyên tại chỗ, chỉ đành bất lực nhìn theo chiếc ô tô màu đen đi càng lúc càng xa.

Tằng Y Nhiễm ngồi ở ghế sau há to mồm thở dốc, hồn vía của cô vẫn chưa quay về.

“Cảm ơn bác sĩ Tần…”

Vẻ mặt Tằng Y Nhiễm hơi cứng đờ, bởi vì cô chợt trông thấy một cô gái đang ngồi trên ghế phụ.

Cô gái đó chính là Nam Ly!

Nam Ly mặc một chiếc đầm dài, trên vai khoác áo khoác của Tần Dự Thâm. Cô ấy đang quay đầu nhìn cô bằng khuôn mặt dửng dưng.

Vì sao Nam Ly lại xuất hiện ở đây? Cô ấy biết những người kia định làm gì sao? Cô ấy biết quả thận sắp tới của mình là từ đâu mà có sao?

Dựa theo biến cố mà Tằng Y Nhiễm vừa trải qua thì trên cơ bản Tần Dự Thâm đã có thể xác định quả thận sẽ được cấy ghép cho Nam Ly mấy ngày sau chính là của cô ấy…

Tần Dự Thâm vừa lái xe vừa nói: “Không cần cảm ơn tôi, bởi vì Nam Ly nói muốn đi đường này nên mới đụng phải chuyện vừa rồi.”

Hôm nay lúc ở bệnh viện, tự dưng Nam Ly lại đòi về nhà hắn, cô bảo nằm bệnh viện hoài không thoải mái nên muốn về nhà một đêm, vì thế hắn đã lái xe đưa cô về. Con đường này khá hẹp nên bình thường hắn đều đi đường khác, nhưng Nam Ly lại khăng khăng muốn đi đường này nên cả hai mới vô tình gặp được chuyện lúc nãy một cách thật trùng hợp.

Tằng Y Nhiễm sửng sốt vài giây, sau đó cố gắng cười tươi: “Cảm ơn cô Nam.”

Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng nói: “Khỏi cần.”

Dù thái độ của đối phương không mấy nhiệt tình nhưng không hiểu sao Tằng Y Nhiễm vẫn cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly quan tâm mình.

Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn xác, chỉ cần liếc mắt một cái là có biết ngay kẻ nào có địch ý với mình. Cô cảm thấy chuyện hôm nay quá trùng hợp.

Đoạn đường sau đó, mọi người trong xe đều im lặng không nói gì, dù sao chỗ này cũng rất gần chung cư, không bao lâu là sẽ tới nơi.

Vào đến chung cư, cuối cùng Tằng Y Nhiễm cũng có thể hoàn toàn thả lỏng. Chuyện vừa rồi quá nguy hiểm, may mà cô đã mua trước vũ khí phòng thân và kịp thời được Tần Dự Thâm và Nam ly đi ngang qua cứu giúp, nếu không thì cô đã giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.

Chạy đến chỗ trống của bãi đỗ xe, Tần Dự Thâm đợi xe dừng hẳn rồi mới bước xuống đi vòng qua cửa phụ, mở cửa ra và nắm tay đỡ Nguyễn Tiểu Ly bước xuống.

Tằng Y Nhiễm tự mở cửa cho mình: “Hôm nay may mà có hai người, không thì chắc tôi tiêu đời rồi. Nếu hai người không về bệnh viện thì tối nay tôi làm một bữa cơm mời hai người qua nhà tôi ăn nhé.”

Trên đường đi, Tằng Y Nhiễm đã suy nghĩ cẩn thận. Chắc là Nam Ly không hề biết chuyện cha cô ấy tìm xã hội đen mua thận, có thể là ông ta đã bí mật làm, vì nếu Nam Ly biết thì có thể cô ấy sẽ không bảo Tần Dự Thâm đi qua con đường kia.

Trải qua chuyện hôm nay, Tằng Y Nhiễm tự dưng lại có hảo cảm với Nam Ly. Cô cảm thấy Nam Ly là một cô gái rất đáng thương và vô cùng ngoan ngoãn. Tuy rằng Nam Ly thường dùng vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm khi đối diện với người khác, nhưng cô cảm giác được Nam Ly có một nội tâm rất tinh tế.

Tằng Y Nhiễm rất muốn mời hai người ăn cơm.

Tần Dự Thâm không lên tiếng mà nhìn sang người bên cạnh.

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Thức ăn nêm lạt thôi.”

Tằng Y Nhiễm sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Chắc chắn sẽ nấu cho cô ăn được.”

Bình thường là do Tằng Y Nhiễm chăm sóc Nguyễn Tiểu Ly nên cô nắm rõ thực đơn của Nguyễn Tiểu Ly trong lòng bàn tay. 

Nguyễn Tiểu Ly nâng mắt: “Đừng chỉ làm theo ý thích của tôi, nấu thêm thức ăn hợp khẩu vị của mọi người đi. Đồ tôi ăn rất nhạt nhẽo, nhìn vào không muốn ăn đâu.”

Ánh mắt Tằng Y Nhiễm tràn ngập ý cười, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại những lời nói của Nam Ly, cô thật lòng cảm thấy việc có được một cơ thể khỏe mạnh thì đã rất may mắn rồi. Đúng là Nam Ly được sinh ra trong một gia đình phú quý, nhưng vì cái cơ thể này mà cô ấy đã bị thua thiệt rất nhiều. 

Tằng Y Nhiễm đột nhiên có một suy nghĩ, suy nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức khiến cô sợ hãi.

Kiếp trước cô bị người ta mổ lấy thận mà phải chết trên bàn giải phẫu… Cô thật sự rất sợ phòng phẫu thuật…

Tằng Y Nhiễm đưa tay nắm lấy tay của Nguyễn Tiểu Ly: “Cô Nam, nhất định cô sẽ khỏe mạnh trở lại.”