Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 39




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Một nữ đệ tử khác tiến tới, sốt ruột nói: “Tính tình của Sam Vân Tử không tốt lắm. Hôm qua, ta có cãi nhau với nàng thật, nhưng ta tuyệt đối sẽ không giết nàng.”
Cái chết của Sam Vân Tử khiến nữ đệ tử kia vô cùng hoảng sợ. Tuy nàng ta không hề giết người, nhưng hôm qua nàng ta đã cãi nhau với Sam Vân Tử một trận rất to, rất nhiều người đều nhìn thấy. Nàng ta lo sợ bị mọi người hiểu lầm rằng nàng ta là hung thủ.
Nữ đệ tử lo lắng nói: “Sư huynh, vì tính cách của Sam Vân Tử có vấn đề nên thường xuyên nảy sinh tranh cãi với những đệ tử khác, nhưng trước giờ cũng không gây ra chuyện gì lớn. Tuy rằng ngày hôm qua ta đã cãi nhau với nàng ta, nhưng ta tuyệt đối không giết người.”
“Lưu Lê, ngươi khẩn trương như thế làm gì? Chúng ta có nói ngươi giết người sao? Hay ngươi đang chột dạ? Nếu không thì đâu cần phải vội vàng giải thích như vậy.”

“Ngươi câm miệng! Ta không có chột dạ, ta chỉ không muốn mọi người hiểu lầm thôi.”
“Vậy chẳng lẽ ngươi không tin sư huynh sao? Có sư huynh ở đây, ai dám hiểu lầm ngươi chứ.”
“Không phải… Ta…”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Tất cả trật tự!”
Mấy đệ tử này trước giờ đều không để Nguyễn Tiểu Ly vào mắt, nhưng vào giờ phút này, giọng nói của Nguyên Tiểu Ly đặc biệt có cảm giác áp chế khiến các nàng lập tức im lặng.
Cuối cùng, Bách Lý Diêm Khể cũng mở miệng: “Đừng ầm ĩ ở đây. Tuy hung thủ ẩn náu rất kỹ càng, nhưng ta sẽ tuyệt đối sẽ không kết tội oan bất cứ người nào.
Tên hung thủ này là người trong môn phái, đã mấy chục năm trôi qua rồi mà vẫn chưa bị tìm ra.
Tuy rằng tông môn không tìm được hung thủ, nhưng cũng chưa từng  tra nhầm ai. Ngươi đừng nên quá căng thẳng, chỉ cần không phải là ngươi làm thì sẽ không có chuyện gì cả.”
Các đệ tử đồng thời im lặng, mùi máu tươi trong phòng làm ai nấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Cả đám ngẩng đầu nhìn Bách Lý Diêm Khể, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, bọn họ đều giương mắt trông mong nhìn sư thúc.
Nguyễn Tiểu Ly nói với giọng đều đều: “Tối nay, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ngoài trời. Tất cả mọi người cùng tập trung lại một chỗ rồi chia nhau gác đêm.”
Vốn dĩ trong tình huống phải ngự kiếm phi hành thì buổi tối nghỉ ngơi ở khách điếm sẽ thoải mái hơn. Nhưng khi ở khách điếm thì mọi người sẽ phải tách nhau ra, như thế không an toàn. Vẫn là nghỉ ngơi ở ngoài trời tốt hơn.
Mắt các đệ tử tức khắc sáng rực lên, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly.

Bách Lý Diêm Khể nhíu mày: “Sư thúc, ta nghĩ tối nay vẫn nên ở lại khách điếm thì hơn. Ban đêm ngoài trời rất lạnh, sương lại nhiều, không tốt cho thân thể của người. Đêm nay trọ ở khách điếm đi. Ta sẽ dẫn mấy đệ tử đi tuần tra xung quanh, nhất định sẽ không để chuyện không may xảy ra.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng không muốn ở ngoài trời. Với năng lực của Bách Lý Diêm Khể, nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả. Vì thế, nàng gật đầu: “Được, cứ như vậy đi. Trong lúc tuần tra tuyệt đối không được lơ là, điều thêm mấy đệ tử thay phiên nhau đi tuần.”
“Vâng, sư thúc.” Bách Lý Diêm Khể cảm thấy sư thúc thật sự rất quan tâm hắn.
Người nào đó tự động xem nhẹ các đệ tử khác, cảm thấy sư thúc chỉ đang quan tâm đến một mình hắn.
Thực chất, Nguyễn Tiểu Ly lại nghĩ rằng không thể để cho bọn họ tuần tra cả đêm không ngủ, chủ yếu là do Bách Lý Diêm Khể còn phải ôm nàng ngự kiếm. Lỡ như hắn không nghỉ ngơi tốt, lúc ngự kiếm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? 
Cái mạng nhỏ của nàng vẫn quan trọng hơn!
Sự thật thường khiến người ta đau lòng, may mà Bách Lý Diêm Khể không biết.
Tiểu Ác: “...”
Tiểu Ác vừa nhìn biểu cảm sung sướng của Bách Lý Diêm Khể, vừa lắng nghe tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly. Làm một người ngoài cuộc có thể quan sát tất cả, dường như nó đã hiểu thấu mọi việc.

Nguyễn Tiểu Ly dặn dò thêm vài câu rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi. Bách Lý Diêm Khể ở lại, nghiêm túc tra hỏi xem giờ Tý đêm qua các nam đệ tử đã ở đâu và kiểm tra đồ vật của bọn họ...
Trong một căn phòng nào đó, Nguyễn Tiểu Ly ngồi phía trước bàn trà, vừa nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, vừa cầm một khối điểm tâm bỏ vào miệng.
Tiểu Ác: “Cô đang nghĩ xem ai là hung thủ đó à?”
“Không phải, ta nghĩ đến vấn đề nhàm chán như vậy làm gì? Ta không quan tâm ai là hung thủ.” 
“Vậy cô suy nghĩ cái gì?”
Đôi khi, Tiểu Ác sẽ không thể nghe được tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly. Đây là quyền riêng tư của ký chủ.
“Ta đang nghĩ không biết hung thủ làm chuyện này có phải là muốn vu oan giá họa cho ta hay không?”