Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 459




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Dù thấy tiểu thư Kanali của mình bị Lucerne Morris đè lên, hầu gái ở bên cạnh vẫn cúi đầu xuống để cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Không biết từ khi nào tiểu thư và bá tước Lucerne Morris lại thân quen như vậy…

Tuy nhiên nhìn trong cả tộc ma cà rồng đúng là không  có mấy người có thể xứng đôi với tiểu thư Kanali. Người có địa vị cao thì đã quá già, Bá tước Lucerne Morris cũng xem như là trẻ tuổi, địa vị thì miễn cưỡng cũng có thể xứng với tiểu thư Kanali.

Vốn dĩ Nguyễn Tiểu Ly định làm mặt lạnh mà đẩy hắn, nào ngờ tên này lại được đằng chân lân đằng đầu, càng lúc càng kề sát lại. Ngay khi cô định đẩy hắn ra thì lại bất ngờ phát hiện…

Hắn kề rất sát, hơn nữa vừa rồi còn cố ý nghiêng cổ lên tới trước miệng cô. Cô có thể ngửi thấy mùi phát ra từ dòng máu đang chạy dưới lớp da hắn. Rất thơm, cực kỳ thơm…

Mùi hương này có vẻ còn thơm hơn mùi của nữ chính, chỉ cần kề sát da thôi là đã có thể ngửi được mùi, rất hấp dẫn.

Vốn dĩ Nguyễn Tiểu Ly đang đói meo, do đó cô hé miệng, cặp răng nhỏ sắc nhọn lộ ra, ngay khi cô định đặt răng lên cổ hắn thì đã dùng chút ý chí cuối cùng mà đẩy hắn ra.

“Ầm!”

Cơ thể Lucerne Morris đập mạnh vào vách xe, lăn thẳng xuống đất.

Sức lực của ma cà rồng rất lớn, hơn nữa Nguyễn Tiểu Ly còn không khống chế sức mạnh của mình, Lucerne Morris không đâm thủng vách xe và bay ra ngoài đều là do chất lượng của xe tốt.

“Khụ khụ…”

Lucerne Morris ho khan, vuốt vuốt phía trước ngực, hắn hoàn toàn không hề lường trước được hành động của cô.

Vừa rồi rõ ràng là hắn đã thấy cô nhe nanh ra, vậy mà trong lúc hắn đang mừng thầm thì không ngờ Ly Kanali lại đẩy hắn ra như thế này.

Hắn đợi cho cảm giác khó chịu dần qua đi, sau đó ngẩng đầu lên cười với cô gái mang vẻ mặt lạnh nhạt ở đằng kia: “Tiểu thư Kanali thật vô tình, cú đẩy này khiến trái tim tôi đau quá.”

Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng nói: “Yên lặng, nếu không thì bây giờ cút xuống xe ngay.”

Đây là lợi ích của sự chênh lệch về địa vị, cô không cần phải khách sáo với nam chính.

Lucerne Morris cười, đứng dậy rồi ngồi ngay ngắn, rất ngoan ngoãn và không bày trò nữa.

Tiểu Ác nhìn trò vui xong bỗng lên tiếng: “Tiểu Ly, có phải máu của nam chính còn thơm hơn của nữ chính đúng không? Nếu cô đói bụng thì cũng có thể cắn anh ta, đừng để mình chịu khổ.”

Dù sao nam chính cũng lệch nên không sợ liên lụy. Nói sao thì Nguyễn Tiểu Ly cũng không thể nhịn đói tới khi thế giới này kết thúc, có đồ ngon thì đừng để mình chịu khổ.

Chậc chậc, cặn bã nha. Nam chính trở thành công cụ cung cấp thức ăn, hahahaha. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Nguyễn Tiểu Ly không nói chuyện.

Tiểu Ác biết chắc chắn bây giờ cô sẽ không uống máu của nam chính, như vậy quá tồi.

Tiểu Ác: “Ít nhất hôm nay cũng có phát hiện mới. Máu của nam chính còn cực phẩm hơn cả nữ chính nha~”

Nói những lời này có nghĩa là Tiểu Ác đã hoàn toàn chắc chắn: “Thật ra trong cốt truyện gốc, Ly Kanali không chỉ cắn nữ chính mà còn lăm le máu của nam chính, làm rất nhiều cách, thậm chí không tiếc dùng thân phận ma cà rồng nguyên thủy để chèn ép nam chính, chỉ vì một búng máu mà cật lực tìm đường chết.” Đây đều là những tình tiết đặc sắc của cốt truyện mà Tiểu Ác đã đọc kỹ lưỡng.

Nguyễn Tiểu Ly có thể hiểu được hành vi của nguyên chủ: “Máu của nữ chính đã khiến ta suýt mất khống chế, mùi máu của nam chính cách một lớp da cũng đủ làm ta khó nhịn. Ta có thể tưởng tượng ra tại sao nguyên chủ lại thèm bọn họ như vậy.”

Đúng là nhân vật chính có khác, máu cũng phải ngon.

Nguyễn Tiểu Ly rất đói, rất đói, cô đột nhiên nhìn xuống cổ tay mình: “Tiểu Ác, máu của ta ngon không?”

“…”

Tiểu Ác suy nghĩ vài giây, cuối cùng trả lời: “Không biết, nếu muốn cô cắn mình thử một lần xem sao?”

Ở thế giới này chỉ có ma cà rồng cắn người hoặc ma cà rồng hút máu nhau, chưa bao giờ nghe nói tự cắn mình.

Thật ra Tiểu Ác chỉ nói đùa, nào ngờ buổi tối khi trở về Nguyễn Tiểu Ly đã thật sự cắn cổ tay mình một cái…

Mạch máu trên cổ tay bị cắn một vết, Nguyễn Tiểu Ly không sợ đau mà hút thử một ngụm máu. Cô còn nhận xét một câu: “Ừm, ngon hơn máu của huyết nô nhưng cũng không có gì đặc biệt, không thơm như của nam nữ chính.”

“…” Tiểu Ác không còn lời nào để nói.

Buổi chiều đến lâu đài, Lucerne Morris không gây thêm chuyện gì nữa nhưng cũng không xuống xe, Nguyễn Tiểu Ly bảo tài xế đưa hắn về.

Thấy hắn yên phận, Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự sợ hắn đột nhiên thò đầu qua.

Lúc chưa phát hiện máu của hắn rất thơm thì còn tốt, nhưng từ khi phát hiện thì việc hắn thò đầu qua như vậy chính là dụ dỗ trần trụi đối với cô, những lúc đó mắt cô luôn không tự chủ được mà cứ dán lên cổ hắn.

Dục vọng này thực sự không thể diễn tả được.



“Mẹ đừng khóc, con không sao thật mà, bây giờ không còn đau nữa. Chỉ là bị hút một chút máu thôi, không có ảnh hưởng gì.” Kiều Huệ Nhi dỗ dành người mẹ đang khóc thút thít của mình.

Lúc cô vừa về nhà, mặc dù đã cố gắng hết sức che giấu cổ mình nhưng mẹ cô vẫn nhạy cảm phát hiện ra. Mỗi ngày khi cô đi học về mẹ cô đều kiểm tra xem cô có bị cắn hay không, vậy nên có muốn giấu cũng không thể giấu được.

Nhìn thấy hai lỗ nhỏ trên cổ con gái, Kiều Dữu Hoa bắt đầu khóc.

Kiều Dữu Hoa vừa cọ rửa kỹ lưỡng cổ cho cô vừa khóc: “Như vậy mà không sao chỗ nào. Con nhìn mặt con trắng xanh kia kìa, con đã bị đám ma quỷ kia hút bao nhiêu máu rồi chứ.”

Kiều Huệ Nhi nghe xong lời này thì giật mình, chạy nhanh ngoài xem có ai đi ngang không.

Hôm nay mẹ tức giận thật rồi, vậy mà lại dám nói ma cà rồng là ma quỷ. Nếu như có người nghe thấy và đi báo cáo thì cả nhà cô sẽ ăn không hết còn phải gói mang theo.

Sau khi nói xong Kiều Hữu Hoa cũng hối hận, càng khóc nhiều hơn: “Tốt nghiệp mau đi. Con ít khi bị cắn, nhưng một khi bị cắn thì rắc rối sẽ kéo tới.”

Dường như máu của con gái bà rất ngon nên khi bị cắn, mùi máu bay ra là sẽ không thiếu chuyện xảy ra.

Có một lần còn suýt mất mạng.

Kiều Huệ Nhi cũng sợ nhưng vẫn an ủi bà: “Không sao đâu mẹ, hôm nay bị cắn xong con đã chạy đi ngay, ma cà rồng cắn con không có để ý đến con lắm. Con quấn cổ kỹ rồi, mùi rất nhẹ, sẽ không sao đâu. Sau này con sẽ cẩn thận hơn để những người đó không chú ý đến con.”

“Ừ, con ngồi cách xa đám ma cà rồng đó một chút.”

“Dạ, con biết rồi.”

“Đừng bị bề ngoài của chúng dụ dỗ, chúng đều là…”

Đều là ma quỷ đeo lớp da đẹp! Đọc Full Tại Truyenfull.io

Cho dù đẹp đến đâu thì cũng không thể che được sự thật rằng chúng đã làm hại vô số người.

Không ít người trẻ đã bị dụ dỗ, tự nguyện dâng máu cho chúng, còn tự hào vì có quan hệ với ma cà rồng.

Kiều Dữu Hoa khinh thường loại người này nhất, vì vậy từ nhỏ đến lớn  bà luôn nhắc nhở con gái đừng để vẻ ngoài của ma cà rồng mê hoặc, ma cà rồng không phải thứ gì tốt, đều là ma quỷ.

Kiều Huệ Nhi nhớ đến cô gái có đôi mắt màu máu tuyệt đẹp kia, đúng là ma cà rồng rất xinh đẹp…

“Mẹ, con đã biết. Con đã ở với những ma cà rồng mấy năm rồi, con sẽ không bị bọn họ dụ dỗ. Tất cả những gì con nghĩ là nhanh chóng tốt nghiệp và tìm được một công việc tốt, sau đó sẽ kiếm tiền để báo hiếu cho mẹ, để mẹ không vất vả như vậy nữa.”

Kiều Dữu Hoa bị làm cho cảm động, bà đã sinh được một cô con gái tốt.

“Mẹ không cần nhiều như vậy, mẹ chỉ muốn đời này của con bình an vô sự mà thôi.”